Chương 568NHIẾP NHIÊN DÙNG HẾT TOÀN LỰC - NHỊ THIẾU BẢO VỆ (7)
Nhiếp Nhiên lùi sang một bên, duy trì khoảng cách với anh.
Hoắc Hoành thấy cô nghiêm mặt, không muốn dính dáng tới mình thì chỉ có thể âm thầm nuốt quả đằng vào lòng.
Huấn luyện chiến đấu vẫn tiếp tục.
Không biết có phải bị trận đánh của Nhiếp Nhiên làm cho sôi trào hay không mà mấy người của lớp 6 sau đó đánh với người của lớp 1đều không phân cao thấp.
Mặt trời chậm rãi ngả về Tây. Khi những tia sáng cuối cùng hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, chương trình huấn luyện chiến đấu cuối cùng cũng kết thúc.
Hai lớp tự mình thu dọn sau đó đi về phía nhà ăn.
An Viễn Đạo đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, hừ giọng làu bàu: “Cô nhóc này, em cũng to gan đấy, dám quang minh chính đại đánh lính của tôi ngay trước mặt tôi.”
Nhiếp Nhiên là người thù dai, cô còn chưa quên những lời mà An Viễn Đạo nói với mình tối qua đâu.
“So ra thì đúng là tôi không độ lượng bằng sĩ quan huấn luyện An rồi.”
Ý tứ vô cùng trào phúng.
An Viễn Đạo tự biết mình đuối lý, thế nên chỉ có thể gãi mũi rời đi.
Nghiêm Hoài Vũ đứng cách đó không xa đã đi tới ôm lấy cổ Nhiếp Nhiên, hưng phấn nói: “Tiểu Nhiên Tử à, lần nào cô cũng khiến tôi bất ngờ đấy. Lần trước trên xe lửa, cô dùng dao dọa một gã đàn ông, giờ lại đánh gục một người của lớp 1, thật trâu bò!”
Người xung quanh lập tức vây lại, mỗi người nói một câu: “Đúng thế, Nhiếp Nhiên thật sự rất lợi hại!”
“Nhiếp Nhiên, cậu giỏi lắm!”
“Quả thực đã làm lớp chúng ta được hãnh diện!”
“Vốn dĩ tôi còn tưởng không có hi vọng gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của đám người lớp 1 kia, tôi thấy chính trị viên nói đúng lắm, tại sao lớp 6 của chúng ta không thể đứng đầu được chứ!”
“Đúng thế, sớm muộn gì bà đây cũng phải nhảy từ lớp 6 lên lớp 1!”
Nghe những lời khen tặng cũng như oán giận của mọi người, Nhiếp Nhiên chỉ mỉm cười không nói gì. Bởi vì cơn đau trên cổ tay càng lúc càng kinh khủng, vừa rồi tuy không đánh với Quý Thế Cương nhưng cổ tay vẫn phát ra lực, còn không hề nhẹ nữa, thế nên giờ có lẽ cổ tay cô đã sưng lắm rồi.
Hà Giai Ngọc chen qua đám người đi tới, vẻ mặt vui sướng và kích động, “Chị Nhiên à, vừa rồi chị ngầu lắm luôn! Đợi chút nữa ăn cơm xong, trước khi đi học, chúng ta đánh một trận nhé!”
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt cực kì phấn khởi của cô ta, thầm nghĩ với khả năng của Hà Giai Ngọc thì cô chỉ cần dùng tay phải là được, vì thế bèn gật đầu.
Nhưng lúc này, Kiều Duy lại nói: “Cô nghĩ cho cái tay của chị Nhiên nhà cô chút đi, tốt nhất là để yên mấy ngày. Hôm qua cô ấy bị trẹo cổ tay còn chưa bôi thuốc, nay lại đánh nhau, giờ vết thương sẽ càng nặng hơn thôi. Tôi cảm thấy các cô nên đưa cô ấy tới phòng Y tế thì hơn.”
Hà Giai Ngọc cảm thấy hơi khoa trương, “Không phải chứ, trẹo cổ tay đâu nghiêm trọng tới mức ấy?”
Nói xong, cô ta liền túm lấy tay Nhiếp Nhiên, kéo cổ tay áo lên.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Ôi... Đã sưng một cục thế này rồi mà chị còn nhận lời tối đánh với em à? Chị điên rồi hả?” Hà Giai Ngọc sửng sốt.