Chương 529BỊ GIAM VÀO PHÒNG TỐI - MỌI NGƯỜI KHÔNG PHỤC (1)
Sắc mặt Trần Duyệt trắng nhợt, cô ta lập tức giải thích: “Đó là bởi vì cô đánh lén tôi, tôi không đề phòng mới như vậy.”
“Ồ... hóa ra phản ứng còn rất kém.” Nhiếp Nhiên mỉa mai thêm.
Lần này Trần Duyệt giận điên lên.
“Con nhỏ này đúng là tức chết tôi rồi!” An Viễn Đạo kéo Trần Duyệt ngồi dưới đất lên, “Em đứng lên cho tôi! Hai người quang minh chính đại đánh một trận, tôi cho cô xem xem lớp 1 rốt cuộc như thế nào!”
Dám nói lính anh ta đích thân đào tạo không bằng lớp 6?
Những người lính này đều do anh ta chuyên tâm huấn luyện ra, cho dù bây giờ vào bộ đội đặc chủng cũng chưa chắc đã kém hơn.
Trần Duyệt bị chọc giận và cũng vì vinh dự của mình và lớp 1, lập tức đứng thẳng người lên, hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này cho Nhiếp Nhiên một bài học.
Nhiếp Nhiên liếc chân cô ta: “Sao thế, chân khỏi rồi à? Lại không trẹo nữa à?”
Trần Duyệt đang định bày thế giật mình trong lòng.
Nghiêm Hoài Vũ lập tức làm ầm lên: “Ha ha, lộ sơ hở rồi!”
“Hừ! Tôi biết ngay là cô ta giả vờ mà!” Hà Giai Ngọc khinh thường hừ lạnh.
“Tôi biết sớm hơn cô.” Nghiêm Hoài Vũ đắc ý liếc Hà Giai Ngọc ở bên cạnh.
Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ không chịu thua cũng lập tức phản bác: “Tôi biết sớm hơn anh!”
Hai người anh một câu tôi một câu như hai con gà chọi cãi nhau tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí căng thẳng xung quanh, làm mọi người đều nhao nhao nhìn về phía hai người bọn họ.
Thi Sảnh đứng ở bên cạnh Hà Giai Ngọc thấy ánh mắt mọi người khác thường thì vội vàng giữ Hà Giai Ngọc lại. Hai người này chỉ đánh một trận thôi, sao lại giống như oan gia đối đầu thế này?
Cô ta giả vờ khiển trách: “Lúc này rồi hai người có thể đừng làm loạn nữa không? Cãi đến mức nữ binh lớp 1 người ta sắp nghĩ ra cớ rồi!”
Thi Sảnh nói chuyện bóng gió khiến Trần Duyệt vô cùng lúng túng. WebTru yenOn linez . com
“Được rồi, vậy thì nghe xem cô ta nói thế nào đi.” Hà Giai Ngọc nói theo lời Thi Sảnh.
Lúc này mặt Trần Duyệt hết xanh lại đỏ, muốn mắng chửi người ngay tại chỗ nhưng vì hình tượng của mình nên không thể phát tác. Cô ta chỉ có thể nghiến răng, trưng dáng vẻ học sinh ưu tú ra nói: “Tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện mà thôi, không có nghĩa là chân tôi không đau.”
Câu này của cô ta vô cùng đường hoàng, thuận tiện còn bóng gió chuyện lần trước Nhiếp Nhiên không nghe theo sĩ quan huấn luyện.
Hà Giai Ngọc lập tức tỏ vẻ chán ghét: “Đúng là buồn nôn.”
Nghiêm Hoài Vũ cũng nhân cơ hội che miệng mình, nói với Kiều Duy: “Mau đỡ tôi đến nhà vệ sinh đi, tôi buồn nôn quá!”
Dáng vẻ đùa bỡn của hai người bọn họ lập tức khiến người xung quanh không nhịn được bật cười.
Trần Duyệt nghe tiếng cười kia thì tức giận đến nỗi hai tay đang buông dọc bên người run rẩy.
“Mấy người đã ầm ĩ đủ chưa!” Giọng nói của Hoắc Hoành bình tĩnh nhưng u ám mang theo sự uy hiếp khiến hai người bọn họ không nhịn được đều dừng lại.