Chương 514TỰ MÌNH MUỐN CHẾT - GIỮA BỌN HỌ CÓ MẬP MỜ (6)
“Sao cậu lại thích đánh nhau vậy hả, cút đi giặt quần áo thối của cậu đi! Nhìn đi, nền nhà bị xà phòng trên tay cậu bắn xuống đầy rồi đây này, cẩn thận tới lúc bị trừ điểm nội vụ, sau đó bị hành nhé.” Thi Sảnh lập tức đuổi cô ta ra ngoài ban công.
Hà Giai Ngọc chỉ có thể bất lực đứng ngoài ban công thò đầu vào, phản bác nói: “Của tôi là quần áo thối, vậy của cậu, của cậu là gì? Quần áo thơm chắc?”
“Dĩ nhiên của tôi là quần áo thơm rồi!”
“Xì, tự sướng vừa thôi!”
Tiếng đấu khẩu của hai cô gái lại vang lên trong phòng.
Cổ Lâm lặng lẽ đi tới, quan tâm hỏi han: “Kiều Vũ Kiều tìm cậu, không có chuyện gì lớn chứ?”
“Không có, chỉ hỏi một hai câu thôi mà.” Nhiếp Nhiên cười đáp lại, sau đó bê quần áo bẩn ra ban công. Trong lúc hai người Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh còn đang bận cãi nhau túi bụi, cô đã giặt xong quần áo của mình.
…
Trong khi đó, Kiều Vũ Kiều đã bị chọc tức tới lộn ruột đang hùng hổ quay trở về. Cô ta không hiểu tại sao rõ ràng là mình đi chất vất Nhiếp Nhiên, nhưng tới cuối cùng lại bị Nhiếp Nhiên dọa lại chứ?
Đang mải suy nghĩ nên va mạnh vào đâu đó, Kiều Vũ Kiều loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững lại được, đang định mắng người lại nghe thấy đối phương quát lớn: “Đi đường không biết nhìn à!”
Đối phương có ba bốn người, hơn nữa ai nấy đều chau mày nhìn cô ta, Kiều Vũ Kiều yếu không địch lại mạnh liền cân nhắc trong lòng.
Cô ta miễn cưỡng lạnh lùng nói ra bốn chữ: “Tôi xin lỗi nhé!” Rồi bước qua mấy người bọn họ để về phòng mình.
“Này! Cô như vậy là thái độ gì hả?” Người cầm đầu đám người đó có vẻ khá nóng tính, kéo Kiều Vũ Kiều lại cà khịa.
“Bỏ đi, bỏ đi, tôi không sao.” Nữ binh bị đụng trúng trong đám người đó vội vàng đứng ra giảng hòa. Giọng cô ta dịu dàng yếu ớt như gió xuân tháng ba vậy. WebTru yenOn linez . com
“Bỏ đi cái gì! Bị chính trị viên đối xử lạnh nhạt thì thôi đi, bây giờ bị con bé này đụng trúng, lại còn muốn nhịn? Chị Duyệt, chị quá tốt bụng rồi đó!” Cô gái bên cạnh không nhịn được lên tiếng bất bình bênh vực kẻ yếu.
Bọn họ thấy chị Duyệt nhà mình thật quá dễ nói chuyện, rõ ràng là người tốt bụng lương thiện nhưng đường tình cảm lại cứ không thuận lợi. Thật sự không biết tại sao cái tên chính trị viên quái quỷ kia lại không thích chị Duyệt nữa? Người tốt như vậy mà lại mù mắt không nhìn thấy là sao?
Kiều Vũ Kiều nghe thấy giọng nói này đã thấy quen tai, sau đó lại nghe thấy bọn họ đối thoại thì lập tức nhớ ra. Cô ta chỉ nữ binh dịu dàng yếu ớt đó nói: “Cô chính là nữ binh ngày nào cũng tới lớp tôi tìm chính trị viên xum xoe nịnh bợ, Trần Duyệt đúng không?”
Kiều Vũ Kiều vừa nói xong đã lập tức khiến mấy cô gái đối diện không vui, lửa giận đùng đùng, ai nấy đều lạnh lùng quắc mắt nhìn cô ta, “Cô nói cái gì, cái gì mà xum xoe nịnh bợ? Có biết nói chuyện không vậy?”
“Lẽ nào không phải sao? Có phải là lại bị chính trị viên của chúng tôi từ chối rồi không, vậy nên mặt mày mới ủ dột thế này chứ gì?” Khóe miệng Kiều Vũ Kiều nhếch lên, trên mặt đầy biểu cảm chế giễu.
Nữ binh lớp 1 Trần Duyệt này tới xum xoe nịnh bợ không phải lần một lần hai nữa, dĩ nhiên bị từ chối cũng không phải lần một lần hai, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, thật sự là quá kiên trì.
Mấy cô gái bên cạnh thấy nụ cười chế giễu của Kiều Vũ Kiều thì lập tức híp mắt lại, nắm chặt nắm đấm đi về phía cô ta.