*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3�áng tiếc là Phó Cục trưởng ngoảnh cổ ra ngoài, mắt trợn trừng nói: “Nhưng phải đến Cục Cảnh sát, ở đây có hệ thống giám sát tốt, phòng trừ việc rò rỉ thông tin.”
Lệ Xuyên Lâm suy nghĩ một lát cuối cùng trả lời một câu: “Rõ.”
Sau đó, anh ta chạy ra ngoài gọi điện cho Nhiếp Nhiên.
“Alo.”
Giọng nói nhỏ nhẹ có chút mệt mỏi, Lệ Xuyên Lâm nhìn đồng hồ của mình hỏi: “Cô vẫn đang ngủ sao?”
“Ừ, có gì nói nhanh lên.”
Mấy ngày hôm nay Nhiếp Nhiên đều nghĩ về ám hiệu buổi tối hôm đấy nên không ngủ được. Khó khăn lắm cô mới chợp mắt được một chút thì lại bị cuộc điện thoại của Lệ Xuyên Lâm làm tỉnh giấc.
Lệ Xuyên Lâm hiểu thói quen ăn nói của cô nên không có phản ứng3gì, giọng nói bình thản: “Phó Cục trưởng bảo cô đến phá mã tài liệu.”
“Hứ!” Giọng của Nhiếp Nhiên lanh lảnh bên đầu dây điện thoại, sau đó cô cười lạnh lùng, “Tiếc là chị đây giờ lại không vui, bảo ông ta đi mà làm lấy.”
Nói rồi, cô cúp máy luôn.
Lệ Xuyên Lâm dường như cũng biết trước kết quả, bình thản nói với Phó Cục trưởng: “Cô ấy không đến.”
“Cái gì?” Phó Cục trưởng vừa nghe xong đã vô cùng tức giận.
Bản thân ông ta không dễ gì mà nén lửa giận xuống để bảo cô ta đến phá mã, thế mà cô ta lại không nể mặt mũi của mình!
“Cậu gọi cho cô ta, để tôi nghe máy.”
Lệ Xuyên Lâm lại gọi điện thoại thêm một lần nữa.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối nhưng lần1này thì giọng điệu khác xa lúc nãy, giọng điệu đầy tức giận hét lên trong điện thoại đến nỗi cả phòng đều nghe thấy.
“Anh có thể cho tôi ngủ đủ rồi hãy gọi tiếp được không?”
Giọng lạnh lùng của Phó Cục trưởng vang lên: “Hoàn thành nhiệm vụ là nhiệm vụ cấp bách.”
Quả nhiên đầu giây bên kia điện thoại liền yên lặng. Phó Cục trưởng nghĩ, chắc là vì ban nãy cô trót cư xử không lễ phép nên đã hối hận.
Nhưng thực tế thì...
“Ồ, chào buổi sáng Phó Cục trưởng.” Giọng nói đầy phẫn nộ ở đầu giây bên kia đã chuyển thành giọng bất cần đời.
Phó Cục trưởng nhìn đồng hồ của mình, rõ ràng là đã hai giờ rưỡi chiều rồi. Ông ta cố nhẫn nhịn nhắc nhở: “Bây giờ đã là buổi chiều rồi9đấy.”
Nhiếp Nhiên nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, coi như không có chuyện gì xảy ra: “Ồ, vậy thì sao chứ?”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Dù gì thì cô cũng đã xin Vệ Vi nghỉ rồi, cô có ngủ đến sáng mai thì cũng không ai có quyền can thiệp.
Hơn nữa, giao dịch giữa Lưu Chấn và Hoắc Hoành vẫn đang bị hoãn, tài liệu gốc thì chưa được phá, cô có dậy thì cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ, chi bằng nằm trên giường ngủ cho được việc.
“Tài liệu gốc có mật mã mà cô thiết lập, cần cô đến để phá.” Phó Cục trưởng nói một cách không cam tâm tình nguyện gì.