Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1542




Chương 1542.1ĐỘT NHIÊN BIẾN SẮC! - TIẾNG SÚNG TRÊN ĐẢO!
Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên cạnh truyền đến tiếng hô của Nghiêm Hoài Vũ, “Trời! Uông Tư Minh, cậu mặc bộ đồ rằn ri này đẹp trai đấy. Nhìn khẩu súng này đi, ngầu quá!”

Uống Tư Minh đã hoàn thành huấn luyện từ trước Tết âm lịch năm nay, sau Tết, anh ta được điều đến đội thủy quân lục chiến, trở thành chiến hữu với Phương Lượng.

Chỉ mới ba bốn tháng ngắn ngủi, Uông Tư Minh trông rắn rỏi hơn nhiều, gương mặt lộ rõ vẻ cương nghị nghiêm túc.

“Đúng rồi, Nhiếp Nhiên đâu!” Phương Lượng nhìn quanh không thấy Nhiếp Nhiên đâu, thấy lạ hỏi.

Từ khi rời khỏi đơn vị, anh ta chưa gặp lại Nhiếp Nhiên.

Đám người kia vốn vẫn cười híp mắt, vừa nhắc đến Nhiếp Nhiên, sắc mặt ai nấy đều lập tức thay đổi.

Uông Tư Minh thấy thế cũng biết ngay, “Cô ấy vẫn chưa về à?”

Lúc ấy khi anh ta nhận được lệnh điều động, Nhiếp Nhiên vẫn chưa về.

Anh ta tưởng là cùng lắm là Tết Nhiếp Nhiên sẽ về.

Vậy mà cho đến khi rời đơn vị dự bị, anh ta vẫn không đợi được cô.

“Ừm, vẫn chưa trở lại.” Hà Giai Ngọc xụ miệng, gật đầu.

Phương Lượng không hiểu bọn họ đang nói gì, hỏi: “Chưa trở lại? Vậy là ý gì?”

Hà Giai Ngọc ngồi ở chính giữa thở dài trả lời: “Đừng nhắc đến nữa, năm ngoái Tiểu Nhiên Tử đi ra ngoài làm chút chuyện, sau đó nghe sĩ quan huấn luyện nói cô ấy xảy ra tai nạn ở trên đường, bây giờ đang ở bệnh viện điều dưỡng.”

“Tai nạn? Có nghiêm trọng không? Bệnh viện nào?” Phương Lượng nghe thấy Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện, gấp đến mức ngay cả bánh bao cũng không ăn nữa.

Hà Giai Ngọc lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: “Chuyện này chúng tôi cũng không biết, sĩ quan huấn luyện sống chết không chịu nói.”

“Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa về đơn vị sao?”

“Đúng vậy, đến bây giờ vẫn chưa trở về đơn vị, nằm viện đến ba bốn tháng rồi.”

Phương Lượng nghe thấy thế thì cau mày lại.

Chuyện này rốt cuộc là nghiêm trọng tới mức nào mà lại khiến các sĩ quan huấn luyện giữ bí mật như vậy?

Đáy mắt Phương Lượng tràn đầy lo lắng.

Tính ra, Nhiếp Nhiên còn thân thiết với anh ta hơn Lý Kiêu.

Nói thế nào thì bọn họ cũng đã từng hợp tác với nhau một lần.

Huống hồ Nhiếp Nhiên chưa bao giờ coi anh ta là giáo quan, thật ra giữa hai bọn họ giống chiến hữu hơn.

“Từ trước đến giờ cô ấy luôn có năng lực hồi phục mạnh, chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.”

Phương Lượng nói như vậy nhưng trông vẫn đầy vẻ lo lắng. Không biết lời này là an ủi bọn họ, hay là đang an ủi chính mình.

Tất cả mọi người đều lặng thinh không nói gì.

Bởi vì Nhiếp Nhiên là một sự tồn tại không thể xem nhẹ, giống như là trung tâm của bọn họ vậy.

Đột nhiên, tiếng còi vang lên, đội trưởng Lưu hô to, “Tập hợp!”

Mọi người theo bản năng đứng lên, nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ.

Lúc này, khi đám người trên thuyền đang chiêng trống rùm beng xếp hàng tập hợp, phó tham mưu trưởng trên đảo đã dừng động tác lại, hô lên với mấy tên cướp biển đang ngồi nghỉ ngơi.

“Không đếm nữa không đếm nữa! Đi! Gọi lão đại nhà các cậu đến đây!”

Một tên cướp biển trong đó không buồn đứng lên, tùy ý nói với ông ta, “Cô Diệp nói rồi, nếu như ông không đếm thì mời ông đi luôn.”

Thế này rõ ràng là đuổi ông ta.

Phó tham mưu trưởng nhịn đói nhịn khát một ngày lại còn bị đối xử như vậy, lập tức sầm mặt lại, tức giận nói: “Cậu nói với cô Diệp của các cậu, sự kiên nhẫn của con người có giới hạn! Cho dù các người có con tin, nhưng nếu như cứ kéo dài như vậy, đến lúc đó các người thật sự chỉ có một con đường chết!”

Tên cướp biển kia thấy ánh mắt ông ta dữ tợn như vậy, đành vội vàng đi vào thông báo với Nhiếp Nhiên.
Chương 1542.2ĐỘT NHIÊN BIẾN SẮC! - TIẾNG SÚNG TRÊN ĐẢO!
Lúc này, Nhiếp Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tên kia báo cáo xong, cô mới mở mắt ra, nhếch mép cười, “Ông ta nói như vậy thật à?”

“Vâng.”

Nhiếp Nhiên than thở trong lòng, rốt cuộc vẫn không kéo dài được lâu nữa.

“Đi dẫn Nhiếp Thành Thắng qua đây.” Cô phân phó Phó lão đại ngồi ở bên cạnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Sương mù trên đảo vẫn dày như cũ.

Ra ngoài, thấy phó tham mưu trưởng mang sắc mặt đen sì, cô cười nói: “Buổi tối phó tham mưu nóng giận như vậy làm gì? Nếu như chúng tôi chỉ có một con đường chết, vậy há chẳng phải người của các người chết chắc rồi à?”

Sự uy hiếp này khiến phó tham mưu trưởng càng thêm tức giận.

Nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì Nhiếp Nhiên đã chuyển chủ đề, hỏi tên cướp biển đứng ở bên cạnh: “Ông ta đếm xong chưa?”

Tên cướp biển kia lắc đầu, “Chưa, mới đếm được hơn mười túi thôi.”

Nhiếp Nhiên nhìn mười túi tiền đã đếm xong để ở bên cạnh, lại nhìn mấy chục túi tiền vẫn còn nguyên kia, cười nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, nếu như chưa đếm xong thì để ngày mai đếm cũng được, tôi không cần tiền gấp.”

Lần này phó tham mưu trưởng rất dứt khoát, “Nhưng tôi vội gặp người! Cô Diệp, mãi mà cô không cho tôi gặp người, vậy tôi chỉ có thể cho là người của chúng tôi đã bị giết hại rồi!”

“Chẳng lẽ phó tham mưu trưởng chưa từng nghe đến câu sốt ruột không ăn được đậu phụ nóng à?”

“Tôi chỉ biết là gặp con tin rồi thì tất cả đều dễ thương lượng.”

“Xem ra phó tham mưu trưởng quyết tâm hôm nay nhất định phải gặp được người rồi.”

“Đúng thế!”

Lúc này ông ta không hề do dự, khác hoàn toàn với dáng vẻ vừa rồi.

Đối mặt với thái độ như vậy, Nhiếp Nhiên nhướng mày, nói với người phía sau: “Đi xem xem, bảo Phó lão đại nhanh chóng dẫn người qua đây, kẻo phó tham mưu trưởng lại cho là chúng ta lén giết người rồi. Đến lúc đó lại ầm ĩ khiến tôi không thể ngủ được.”

“Vâng!” Tên cướp biển kia nhận lệnh, lập tức chạy đi.

Qua hai mươi phút sau, tiếng Phó lão đại truyền từ xa đến, “Nhanh lên! Lề mà lề mề có phải muốn ăn đòn không hả!”

“Tao bảo mày nhanh lên, mày nghe không hiểu à!”

“Mau lên!”

Giọng nói kia từ từ đến gần, cuối cùng phó tham mưu trưởng xuyên qua ánh sáng yếu ớt nhìn thấy Phó lão đại xách theo một người trong tay.

Người kia vô cùng thảm hại, cả người bẩn thỉu, tay bị trói quặt ra phía sau, ngay cả mắt cũng bị che lại, chân không có giày, bị hòn đá nhỏ dưới đất cắt bị thương, khắp chân toàn là vết máu.

Đáy mắt phó tham mưu trưởng tràn đầy vẻ khiếp sợ, mới có mấy ngày ngắn ngủi, Sư đoàn trưởng Nhiếp vốn vô cùng uy nghiêm lại bị biến thành cái dáng vẻ này.

Đám cướp biển này... đám cướp biển này thật là quá đáng!

Ông ta còn chưa chất vấn, đã thấy Phó lão đại đạp vào chân Nhiếp Thành Thắng một cái, ông ta lập tức tức giận quát lên: “Này! Anh làm cái gì thế!”

Phó lão đại không hề đếm xỉa đến lời nói của ông ta, vẫn đá vào chân Nhiếp Thành Thắng hết phát này đến phát khác.

Phó tham mưu trưởng lập tức trợn mắt trừng Nhiếp Nhiên, nói: “Lúc đó các người đã bảo đảm là ông ấy sẽ không có một chút vấn đề nào!”

“Chẳng lẽ có vấn đề à?” Nhiếp Nhiên nhìn Nhiếp Thành Thắng đã đi tới bên cạnh mình, cẩn thận quan sát ông ta từ trên xuống dưới.

“Tôi thấy ông ta vẫn ổn mà, đâu có vấn đề gì đâu.”

“Sao lại không! Cô nhìn đi, khắp người ông ấy toàn vết thương, ngay cả giày cũng không có!” Phó tham mưu trưởng chỉ đôi chân vẫn còn đang chảy máu của Nhiếp Thành Thắng, vô cùng tức giận.
Chương 1542.3ĐỘT NHIÊN BIẾN SẮC! - TIẾNG SÚNG TRÊN ĐẢO!
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ coi thường, khẽ cười ra tiếng, “Không có giày thôi mà. Đối với tôi mà nói, chết mới là vấn đề, không chết thì không tồn tại bất cứ vấn đề gì cả. Là tự ông hiểu lầm thôi.”

Phó tham mưu trưởng nghe thấy thế, chỉ muốn rút ra súng bắn mấy phát vào đầu Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên thấy ông ta không nói gì thì không muốn lãng phí thời gian nữa, “Thế nào, nhìn đủ rồi chứ? Vậy ngày mai tiếp tục đếm tiền đi.”

Nói rồi cô vung tay ra hiệu cho tên thuộc hạ kia đưa Nhiếp Thành Thắng đi.

Phó tham mưu trưởng thấy Nhiếp Thành Thắng sắp phải đi, vội vàng hô lên, “Đợi đã!”

“Còn vấn đề gì nữa?” Nhiếp Nhiên hơi mất kiên nhẫn cau mày lại.

Phó tham mưu trưởng nói: “Tôi muốn nói với Sư đoàn trưởng Nhiếp mấy câu.”

“Vậy thì nói đi.”

“Thế này thì quá xa rồi!” Phó tham mưu trưởng chỉ khoảng cách giữa bọn họ, lên tiếng kháng nghị.

“Quá xa đúng không, vậy thì khỏi nói nữa.” Nói rồi Nhiếp Nhiên ra hiệu cho mấy tên kia đưa Nhiếp Thành Thắng đi.

Phó tham mưu trưởng thấy vậy, chỉ đành nhượng bộ nói: “Được được được, cứ nói như vậy, cứ nói như vậy đi.”

Lúc này Nhiếp Nhiên mới miễn cưỡng hạ tay xuống.

Phó tham mưu trưởng tranh thủ thời gian hỏi: “Sư đoàn trưởng Nhiếp, anh vẫn ổn chứ?”

Nhưng Nhiếp Thành Thắng đã mấy ngày không được ăn uống gì, chân lại không có giày, phải chịu lạnh, bây giờ ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Nhiếp Nhiên thấy ông ta không phản ứng, cong khóe miệng lên thành một tia cười lạnh, lập tức đá vào bụng ông ta, “Này, người ta đang hỏi ông đấy, lịch sự chút được không!”

Nhiếp Thành Thắng đâu có chịu được phát đạp này, ông ta quỳ hẳn xuống đất.

Phó tham mưu trưởng thấy mà bất bình, quát lên: “Cô đang làm gì thế hả!”

Nhiếp Nhiên bày ra dáng vẻ tốt bụng trả lời: “Đánh thức ông ta giúp ông, hình như ông ta đang ngủ.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ngủ cái gì, ông ấy bị đói lả đi thì có.” Phó tham mưu trưởng tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không để ý, “Vậy sao?”

Sau đó cô sai người bắt ông ta đứng lên.

Nhiếp Thành Thắng vừa khát vừa đói, người cũng đang sốt, theo bản năng rên rỉ: “Cứu... cứu tôi...”

Nhiếp Nhiên rất chi là “tốt bụng”, tươi cười, truyền lời cho người phía xa: “Ông ta đang cầu cứu ông.”

Phó tham mưu trưởng siết tay lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Tôi biết, tôi nghe, thấy, rồi!”

Mấy chữ cuối cùng kia gần như là nghiến răng nói, đủ để có thể thấy ông ta hận Nhiếp Nhiên thế nào.

Nhiếp Nhiên nhún vai, “Vậy ngày mai ông đến đếm tiền nhanh hơn một chút, tranh thủ sớm ngày đưa ông ta đi.”

Cô đưa mắt ra hiệu, Phó lão đại lập tức hiểu ý, gật đầu, tóm lấy Nhiếp Thành Thắng định đi vào trong.

“Khoan đã!” Phó tham mưu trưởng lập tức gọi bọn họ lại, “Không thể cho ông ấy ăn cái bánh bao à!”

Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, lại nhìn dáng vẻ sắp chết của Nhiếp Thành Thắng, nói rất qua loa lấy lệ, “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo thuộc hạ cho ông ta một cái bánh bao.”

“Không được, tôi muốn nhìn ông ấy ăn!” Phó tham mưu trưởng nhấn mạnh.

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, cuối cùng vẫn nói với người bên cạnh: “Mang bánh bao đến đây, đút cho ông ta.”

Người sau lưng lập tức lấy một cái bánh bao từ trong túi lương khô ra đưa qua.

Nhiếp Thành Thắng vừa nghe đến có đồ ăn, không quan tâm được gì nữa, miệng không ngừng cắn, ăn như hổ đói.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã ăn xong cái bánh bao.

Nhiếp Nhiên lạnh giọng hỏi: “Thế nào, bây giờ không còn vấn đề gì nữa rồi chứ?”

“Cho ông ấy uống cốc nước.” Phó tham mưu trưởng thuận tiện tranh thủ một chút lợi ích cho Nhiếp Thành Thắng.

“Rót nước.”

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn mặt phó tham mưu trưởng, phân phó.

Bên tai là tiếng uống nước “ừng ực... ừng ực...” của Nhiếp Thành Thắng.

Nhiếp Nhiên vô cùng buồn chán đứng ở đó đợi.

Sương mù dày đặc trên đảo bị gió biển thổi tản đi một chút, lá cây trong rừng cây phía xa đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Đột nhiên, khóe mắt cô giật giật.

“Cô Diệp, uống xong nước rồi.” Tên thuộc hạ bên cạnh trả lời.

Sau đó Nhiếp Nhiên lại đưa mắt nhìn về phía phó tham mưu trưởng, hiếm khi nói chuyện tử tế: “Có cần để ông nhìn ông ta đi vệ sinh không?”

Cô vừa dứt lời, phó tham mưu trưởng đã thấy mắt mình hoa lên, Nhiếp Nhiên đứng đối diện đã rút súng ra nhắm vào ông ta.

Chuyện này khiến trái tim phó tham mưu trưởng căng lên.

Sau đó còn không đợi ông ta tránh né, một tiếng súng vang lên.

Đoàng!