Chương 1516.1TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
Đêm hôm đó Hoắc Hoành lại thật sự bị đám người kia đoán đúng, anh không về mà ngủ lại trong ký túc xá của Nhiếp Nhiên.
Cách làm xưa nay chưa từng có của anh khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
“Anh ở lại đây có phải là không ổn lắm không?” Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành ôm chặt trong lòng, phiền muộn hỏi.
“Chiều mai em bay rồi, qua tối nay chúng ta sẽ không được gặp nhau một thời gian, còn không cho anh ở lại à?”
“Nhưng đây là ký túc xá của em, nếu như anh muốn thật thì chúng ta có thể về nhà.”
Dù sao Hoắc Khải Lãng cũng hủy bỏ giám thị với cô rồi, có lẽ cũng đồng thời khôi phục tự do của cô.
Nhiếp Nhiên thật sự cảm thấy ký túc xá không phải là một chỗ tốt.
Ở đây nhiều người phức tạp, ngộ nhỡ ai truyền đến tai chú Trần hoặc là Hoắc Khải Lãng thì không ổn lắm.
Nhưng hôm nay Hoắc Hoành giống như đã vứt bỏ tất cả băn khoăn và kiêng dè, ôm cô không chịu buông tay, “Không cần đâu, đi đi lại lại phiền phức lắm, cứ ngủ thế này đi.”
“Nhưng đây là giường đơn, làm sao ngủ được?”
Nhiếp Nhiên bị đè giữa ngực anh và tường, không gian nhỏ hẹp thật sự khiến cô không thở nổi, cô giơ tay muốn đẩy anh ra.
Hoắc Hoành cười, “Rất đơn giản, anh nằm nghiêng ôm em ngủ là được rồi.”
Nói xong, anh nằm nghiêng người, ôm cô vào trong lòng mình, bọn họ mặt đối mặt nhìn đối phương.
Ở trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh của Nhiếp Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, khiến trong lòng Hoắc Hoành khẽ run lên.
Thật ra cô không nghiên cứu, nghi ngờ gì, chỉ đơn giản đối mặt với nhau, nhưng trong lòng anh lại sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Anh ngẩn người, sau đó theo bản năng giơ tay lên che mắt cô lại.
“Mau ngủ đi, còn không ngủ ngày mai sẽ không có tinh thần đâu.” Sau đó không chờ Nhiếp Nhiên mở miệng nói chuyện, anh ấn đầu cô, ôm thật chặt cô vào trong lòng mình.
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, không nói gì nữa, yên tĩnh vùi đầu vào ngực anh ngủ.
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mới dám cúi đầu nhìn cô một cái.
Nhìn cô ngủ không chút phòng bị, anh mới dám để lộ ra vẻ đau đớn, bế tắc, phức tạp.
Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi, Nhiếp Nhiên.
Anh lặng lẽ gào thét nơi đáy lòng.
Nhưng lại không thể phát ra khỏi khổ họng.
Cảm giác muốn nói mà lại không thể nói cùng cảm xúc dồn nén hành hạ anh cả đêm.
Đêm hôm đó, anh không hề ngủ.
Anh nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên như vậy cho đến khi trời sáng, dường như muốn khắc sâu hình bóng cô vào trong lòng mình vậy.
Hoắc Hoành nhìn quá chuyên chú, đến nỗi khi Nhiếp Nhiên tỉnh dậy, anh suýt nữa không kịp thu hồi vẻ mặt mà lộ ra sơ hở.
“Sao em dậy sớm thế, chiều mới bay, không cần dậy sớm đâu.” Hoắc Hoành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Buổi chiều bay, chẳng lẽ em phải ngủ đến chiều mới dậy à? Hơn nữa giường nhỏ như vậy, chen chúc ngủ cũng không thoải mái.” Nhiếp Nhiên trừng anh một cái, sau đó ngồi dậy xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, nụ cười trên khóe miệng Hoắc Hoành đã biến mất.
Anh ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đùi, vẻ mặt nặng nề.
“Anh ngồi ngây ra đó làm gì, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó đi làm.” Nhiếp Nhiên lau mái tóc ẩm ướt đi ra, thấy Hoắc Hoành đang ngồi ngẩn người bèn thúc giục anh.
Hoắc Hoành lấy lại tinh thần, sau đó nói: “Không cần, hôm nay anh xin nghỉ, không muốn đi.”
“Xin nghỉ? Anh xin nghỉ với ai, trong công ty anh là lớn nhất rồi.” Nhiếp Nhiên nhướng mày cười.
Nói chuyện không để ý như vậy, anh đang ngẩn ra cái gì không biết.
Hoắc Hoành hình như cũng phát hiện ra câu trả lời của mình có vẻ qua loa lấy lệ, anh cười nói: “Buổi chiều em phải đi rồi, anh muốn ở lại đây với em không được sao?”
Nhiếp Nhiên lau qua tóc rồi đặt khăn lông sang bên cạnh. Cô mặc áo khoác mỏng vào, nói: “Ai cần anh ở bên, em phải đi huấn luyện đây.”
“Huấn luyện? Buổi chiều em đi rồi, em còn muốn huấn luyện cái gì?” Hoắc Hoành cau mày hỏi.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, đáp: “Buổi chiều đi và huấn luyện có mâu thuẫn gì à, dù sao em cũng rảnh rỗi.”
“Vậy anh đi cùng em, em đợi anh.”
Sau đó anh đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Chỉ một lát sau, anh đã bước ra.
“Anh đi cùng em?” Nhiếp Nhiên không hiểu, “Anh không đi làm thật à?”
“Đúng vậy, anh đi cùng em, thuận tiện xem xem gần đây kỹ thuật bắn của em có tiến bộ hay không.”
Nói rồi anh định dẫn cô xuống tầng, nhưng lại bị Nhiếp Nhiên chặn lại, “Anh điên rồi à, xuống giờ này để làm khỉ cho đám người kia xem à?”
Cả đêm anh không về, còn đường hoàng dẫn mình xuống tầng, không phải là rõ ràng có vấn đề à!
Rốt cuộc anh có đầu óc không thế!
“Cho nên anh mới bảo em ngủ thêm một lúc nữa, là tự em không muốn đấy chứ.” Hoắc Hoành vô tội nhún vai.
Nhiếp Nhiên cạn lời: “Em tưởng là anh sẽ đi làm, ai biết anh lại muốn cùng em đi huấn luyện.”
“Vậy bây giờ rốt cuộc em có xuống tầng không?”
“Bảy rưỡi bọn họ sẽ tập trung đến sân huấn luyện, bây giờ còn bảy tám phút nữa, đợi một lúc nữa rồi đi.” Nhiếp Nhiên nhìn thời gian trên điện thoại, nhân khoảng thời gian đó cô thu dọn lại phòng, sau đó mới cùng anh đi xuống tầng.
Chương 1516.2TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
Ởbên trong phòng huấn luyện, Nhiếp Nhiên thuần thục cầm súng trên bàn lên, ngắm chuẩn bắn liên tiếp năm phát vào bia, phát nào cũng trúng hồng tâm.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Hoành đang dựa vào tường, trong mắt rõ ràng có sự khiêu khích đắc ý.
Hoắc Hoành cười đi tới, khen ngợi: “Bắn chuẩn đấy. Nhưng mà, cứ bắn không như vậy đúng là quá nhàm chán, hay là thi đấu đi.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thi đấu thì lập tức thấy hứng thú, “Anh muốn đấu gì với em?”
“Ngoại trừ bắn đơn thuần ra thì còn phải bịt mắt tháo lắp súng. Chúng ta thi xem ai có thể tháo lắp súng và bắn trong thời gian nhanh nhất. Thế nào?”
“Được.” Nhiếp Nhiên hào hứng đồng ý.
Trước khi thi đấu, Hoắc Hoành tùy ý ném Âu phục lên trên ghế, áo sơ mi màu trắng đã xắn lên đến khuỷu tay.
Anh và Nhiếp Nhiên cùng đứng ở trước bàn, một khẩu súng hoàn chỉnh đặt ở trên bàn.
Hai người dùng khăn tay che mắt lại, đặt hai tay sau lưng, làm tư thế chuẩn bị.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hoắc Hoành hỏi.
“Xong.”
Hoắc Hoành lập tức không do dự hô một tiếng, “Bắt đầu!”
Hai người gần như là đồng thời ra tay, đầu tiên là rút băng đạn từ trong nòng súng ra, sau đó nhanh chóng tháo các bộ phận khác của súng đâu vào đấy, cuối cùng lại lấy từng viên đạn trong băng đạn ra.
Đến khi làm xong tất cả, lại lập tức cầm băng đạn trên bàn lên nhét từng viên đạn ngổn ngang vào, sau đó giống như quay ngược thời gian nhanh chóng lắp toàn bộ các linh kiện bị tháo rời vào lại như cũ.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng máy móc va chạm vào nhau.
Động tác của hai người giống như là copy paste, cuối cùng cùng lúc nhét băng đạn vào bên trong nòng súng, sau đó đồng thời giơ súng bắn về phía cái bia ở phía xa.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Hai người đồng thời bắn liên tiếp ba phát súng, sau đó mới bấm đồng hồ trong tay.
Sau khi kéo khăn tay xuống, hai người có số thời gian bằng nhau.
“Em thua rồi.” Nhiếp Nhiên dứt khoát nói.
Gần như ngày nào Hoắc Hoành cũng ở trong công ty, còn cô, một tháng này ngày nào cũng ở trong phòng huấn luyện.
“Ai bảo thế, em quấn miếng chì trên tay đấu với anh, nếu thật sự bàn thắng thua thì phải là anh thua.” Hoắc Hoành chỉ cánh tay cô, nói.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên cười, “Thế thì làm một ván nữa đi?”
“Rất vui lòng tiếp em.”
Hai người ở trong phòng bắn huấn luyện cả buổi sáng, bọn họ chưa bao giờ đấu một trận sảng khoái thế này, cảm giác kỳ phùng địch thủ đó làm cho thời gian trôi qua quá nhanh.
Nhưng thời gian sẽ không vì bọn họ mà dừng lại, cái gì nên đến vẫn sẽ đến.
Hai người không ăn cơm trong nhà ăn ở công ty, Nhiếp Nhiên thu dọn hành lý xong rồi đi thẳng ra ngoài ăn.
Mặc dù ở ngoài đảo, đồ ăn thức uống Hoắc thị cung cấp đều sẽ được chuyển đến đúng hạn, nhưng Hoắc Hoành vẫn cảm thấy điều kiện bên đó quá gian khổ, vì thế đặc biệt gọi đầy một bàn đồ ăn phong phú cho cô.
“Anh gọi làm gì nhiều như vậy, hai chúng ta ăn làm sao hết?” Nhiếp Nhiên nhìn bàn đồ ăn kia, chỉ cảm thấy khoa trương.
Hoắc Hoành không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát cô, “Điều kiện ở đó không thể so được với bên này, em ăn nhiều một chút, nếu không cơ thể sẽ không chịu được.”
Đồ ăn chất như ngọn núi nhỏ trong bát khiến Nhiếp Nhiên rất cạn lời, “Anh nói cứ như là bữa ăn cuối cùng của tội phạm tử hình ấy.”
“Em nói linh tinh cái gì thế!”
Câu nói vô tâm của cô không ngờ lại khiến Hoắc Hoành trách mắng theo bản năng.
Nhiếp Nhiên ngây ra.
Hoắc Hoành cũng phát hiện ra mình hơi quá khích, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng: “Ý anh là, em đúng là không kiêng kỵ gì cả, giống như trẻ con ấy, chỉ thích nói linh tinh.”
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc, dường như mang theo vẻ nghiên cứu, hỏi: “Vậy sao? Từ lúc nào anh lại trở nên mê tín như vậy thế?”
Hoắc Hoành biết khả năng quan sát của cô từ trước đến giờ rất tốt, lập tức chuyển chủ đề.
Chương 1516.3 TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
Đến khi hai người ăn cơm xong đã là hai giờ chiều.
Hoắc Hoành đích thân lái xe đưa cô đến sân bay gặp ba mươi vệ sĩ còn lại.
Ba mươi vệ sĩ kia đều là thân tín của Hoắc thị, từ trước đến nay không dễ lộ mặt, Nhiếp Nhiên và bọn họ cũng chưa từng gặp nhau.
Cho nên Nhiếp Nhiên gắn nửa gương mặt giả kia vào từ lúc ở trong xe.
Trên đường đi, Hoắc Hoành không ngừng dặn dò cô ở bên kia phải cẩn thận, làm việc không được quá lỗ mãng, cố gắng không xung đột chính diện với cảnh sát biển.
Lúc đầu Nhiếp Nhiên còn đồng ý từng cái một, nhưng dần dà cảm thấy hình như anh quá dài dòng.
Hơn nữa cứ nhắc đi nhắc lại mãi.
Nói thật, chuyện này làm cho Nhiếp Nhiên không thể không cảm thấy hành động của Hoắc Hoành có sự khác thường.
Đến khi xe dừng ở bên trong sân bay, Hoắc Hoành vẫn còn dặn dò lần cuối cùng.
“Có phải anh có chuyện gì đang giấu em không?” Đột nhiên Nhiếp Nhiên cắt ngang lời anh, hỏi thẳng.
Đáy mắt Hoắc Hoành dao động, nhanh chóng trả lời: “Không, sao em lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì em cảm thấy tâm trạng anh có vẻ không yên.”
“Có thể là vì em sắp xa anh rồi, cho nên anh hơi lo lắng, sợ em ở đó xảy ra chuyện gì, anh không chăm sóc được em.”
Nhiếp Nhiên tựa vào ghế phụ, khóe miệng mang ý cười ý tứ như có như không, “Vậy sao? Nhưng sao em lại cảm thấy hình như không phải.”
Bắt đầu từ tối hôm qua, sự khác thường của anh thật sự đã quá nhiều.
Anh không kiêng dè gì mà quấn lấy cô cả đêm. Sáng sớm tính dậy, cô nhìn thấy rõ sự phức tạp và bế tắc nơi đáy mắt anh.
Cả vừa rồi nữa, cô chỉ nói bâng quơ một câu mà anh lại phản ứng mạnh như vậy.
Rốt cuộc anh đang bế tắc và sợ hãi cái gì đây?
Nếu như Hoắc Hoành chỉ lo lắng mình ở trên đảo xảy ra vấn đề gì cho nên nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy thì cô có thể hiểu.
Nhưng cô cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
Hoắc Hoành thấy ánh mắt hoài nghi lo lắng của cô, liền đè nén sự hoảng hốt trong lòng xuống, cố gắng mỉm cười nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi. Nhớ kĩ, đi qua bên kia nhất định phải cẩn thận, đừng để cho mình bị thương, nghe rõ chưa?”
Nhiếp Nhiên cạn lời, nhắc nhở anh: “Anh đã nói lần thứ mười sáu rồi, Hoắc tổng.”
Hoắc Hoành cười véo nhẹ mũi cô, “Còn không phải là vì lo lắng cho em à?”
Nhiếp Nhiên trợn mắt nhìn anh một cái rồi định đẩy cửa xuống xe.
Nhưng đúng lúc cô sắp xuống xe, Hoắc Hoành lại đột nhiên giữ lấy tay cô, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ kĩ, nhất định phải cẩn thận, cũng đừng tùy tiện tin tưởng người khác.”
Nhiếp Nhiên nhìn bàn tay nắm chặt tay mình không buông kia, sau đó ngước mắt lên im lặng nhìn anh.
Hoắc Hoành thấy thế vội vàng buông tay, lẩm bẩm: “Hình như anh nói thừa thật rồi, thật ra về việc không tin tưởng ai, em luôn làm rất tốt.”
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Việc không tin bất cứ ai này, có Cửu Miêu không?”
“Cho dù anh nói có thể tin tưởng, em cũng sẽ không tin, không phải sao?” Hoắc Hoành ném vấn đề lại cho cô.
Nhiếp Nhiên cũng dửng đưng đá vấn đề qua cho anh, “Vậy thì… có bao gồm anh không?”
Hoắc Hoành siết chặt tay cầm vô lăng, cong khóe miệng lên, “Em nói xem.”
Hai người đối mặt một lúc, Nhiếp Nhiên đẩy cửa xe ra, “Em đi đây.”
Lúc xuống xe, Hoắc Hoành vội vàng nói: “Phải giữ liên lạc với anh.”
“Được.”
Chương 1516.4TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
Nhiếp Nhiên trả lời xong, cầm hành lý của mình không do dự đi vào trong sân bay, không ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiếp Nhiên rời đi, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất ở trong biển người, nụ cười đã cứng đờ ở khóe miệng anh mới dần biến mất.
Trong nháy mắt, anh giống như bị hút cạn sức lực, mệt mỏi ngã lên ghế.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy điện thoại ra, sau khi do dự mấy phút mới bấm một số điện thoại, nói với người ở đầu kia: “Đã đưa người qua đó rồi, mọi người tìm cơ hội giải quyết đi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, nhắm mắt lại dựa vào ghế tiếp.
Cho đến khi hết giờ đỗ xe, nhân viên ở sân bay đến nhắc nhở, anh mới khởi động xe rời khỏi sân bay.
Chú Trần ở nhà họ Hoắc nhận được tin tức, lập tức đi vào phòng sách báo cáo chuyện này cho Hoắc Khải Lãng.
“Đại ca, A Hoành lén đưa Diệp Nhiễm ra ngoài đảo rồi.”
Lúc này Hoắc Khải Lãng đang đọc sách trong phòng sách, bình tĩnh “ừ” một tiếng, thể hiện mình biết rồi.
Nhưng ông ta bình tĩnh như vậy lại khiến chú Trần không thể bình tĩnh được, “Đại ca!”
“Sao thế?” Hoắc Khải Lãng dửng dưng hỏi.
“Đại ca, A Hoành làm như vậy, không phải là cậu ấy định giữ cô ta lại sao? Đây không phải là đang lừa anh à?!”
“Nếu nó muốn giữ cô ta lại thật thì cần gì phải đưa cô ta ra ngoài đảo, nó hoàn toàn có thể tìm một nơi hẻo lánh mua một căn nhà, nuôi dưỡng cô ta là được rồi.”
“Nhưng mà...”
Chú Trần vẫn muốn tiếp tục nói, nhưng Hoắc Khải Lãng gấp quyển sách vừa dày vừa nặng trong tay lại, ngẩng đầu lên nói: “Nhưng mà cái gì? Cậu tưởng với năng lực của nó bây giờ, giấu người sẽ dễ bị cậu phát hiện à? A Hoành đang nhắc nhở cậu.”
Nhắc nhở?
Nhị thiếu đang nhắc nhở ông ta?
Hoắc Khải Lãng thấy ông ta đứng ở đó không nói gì, mới đứng lên, ý tứ nói: “A Trần, lời cậu nói ngày đó xem ra cũng chỉ là nói thế mà thôi. Cậu phải cẩn thận hơn đi, nếu không, có thể đến tương lai ngay cả tôi cũng không thể nào bảo vệ được cậu đâu.”
Không thể bảo vệ ông ta?
Đại ca đang bóng gió với ông ta điều gì à?
Dây thần kinh của chú Trần lập tức căng thẳng.
Chương 1516.5TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
So sánh với Hoắc Hoành đang bế tắc, chú Trần đang căng thẳng, Nhiếp Nhiên dẫn những người thân tín kia đi mấy tiếng máy bay và thuyền, bình an tới đảo.
Những người thân tín kia chắc là đã được Hoắc Hoành nhắc nhở, cho nên trên đường đi, thái độ với Nhiếp Nhiên rất khách khí cung kính.
Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận được khí thế quen thuộc của mình trên những người vệ sĩ lạnh lùng này.
Đó là sự lạnh lẽo đã từng giết người.
Nhiếp Nhiên dẫn bọn họ lên đảo, Phó lão đại vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nhiếp Nhiên, lập tức cười tiến lên đón.
“Cô Diệp, đã lâu không gặp.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Phó lão đại.”
“Nào nào nào, đi đường vất vả cực khổ rồi, tiệc tẩy trần đã dọn xong, chỉ đợi một mình cô thôi.”
“Cảm ơn Phó lão đại nhiệt tình chiêu đãi, nhưng chúng tôi đến để làm việc, không ăn tiệc rượu gì đâu, mong Phó lão đại nói tình hình bây giờ với tôi, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”
Phó lão đại nghe thấy thế thì cười lớn, “Cô Diệp đúng là hết lòng với công việc, có điều bây giờ vẫn chưa có vấn đề gì, đám cảnh sát biển kia vẫn tìm kiếm kiểm tra ở vùng biển xung quanh thôi, chưa vào đây.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng lại, “Anh nói là cảnh sát biển vẫn chỉ đang tìm kiếm cơ bản nhất, chưa tiến vào vùng biển của chúng ta?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao anh phải yêu cầu phái người tới gấp như vậy?”
Chẳng trách vừa rồi thuyền đi thông thuận cả đường, cô còn tưởng là người của Phó lão đại quen thuộc địa hình đặc biệt tránh đi, hóa ra là cảnh sát biển chưa hề vào khu vực này!
Phó lão đại giải thích: “Không phải tôi, là Hoắc tổng của mọi người nói. Lúc đó tôi còn thấy lạ, cậu ấy vốn phản đối tôi đánh trận này, nhưng sau đó không hiểu sao lại đồng ý, còn tăng tốc phái người tới trợ giúp thế này, tôi nghĩ có lẽ là cậu ấy lo lắng nơi này bị lộ ra.”
Vốn dĩ phản đối đánh trận này, sau đó lại đồng ý?
Anh đồng ý đánh trận đánh này?
Nhưng tối hôm qua rõ ràng anh nói với mình là sẽ bảo Lý Tông Dũng liên lạc với người bên kia, sau đó tránh trận đánh này.
Tại sao anh lại nói với Phó lão đại là đồng ý?
Rốt cuộc tình hình bây giờ là gì?
Một loạt vấn đề nhảy ra trong đầu Nhiếp Nhiên, Phó lão đại ở bên cạnh thấy cô đứng ở đầu gió không nhúc nhích, chỉ đành uyển chuyển nói: “Cô Diệp, nếu cảnh sát biển vẫn chưa tới, vậy hay là chúng ta ăn cơm trước đi, tất cả đợi ăn cơm xong rồi hãy nói, được không?”
Nhiếp Nhiên nghe thấy hắn nói thế mới hoàn hồn lại: “Được, nếu Phó lão đại đã nói thế rồi thì ăn cơm trước đi.”
Phó lão đại lập tức ra lệnh cho người đi chuẩn bị, sau đó đón Nhiếp Nhiên đi lên trên đảo.
Ở trong cái hang động quen thuộc đó, Nhiếp Nhiên được coi là thượng khách, ngồi ở chỗ trước kia Hoắc Hoành ngồi.
Cô và Phó lão đại uống đơn giản một ly, sau đó lúc ăn cơm cô mới tùy ý hỏi: “Nghe nói lần này là do Cao lão đại nên mới bị cảnh sát biển tìm kiếm trên diện rộng à?”
Nhắc tới Cao lão đại, ý cười ở khóe miệng Phó lão đại thoáng lúng túng, sau đó nói: “Còn không phải sao, ai biết tên kia chết rồi còn không an phận, lại bị người ta phát hiện, tôi còn tưởng hắn đã sớm vào bụng cá mập rồi chứ.”
Hắn gắp một gắp thịt dê đặt vào trong bát Nhiếp Nhiên, định né tránh chuyện này, “Sao cô Diệp lại không ăn thế, ăn nhiều một chút, lần này Hoắc tổng đưa rất nhiều đồ tốt qua đây.”
Nhiếp Nhiên nhìn gắp thịt dê lớn kia, cười nói: “Tôi đã ăn no rồi.”
Phó lão đại trợn to hai mắt, chỉ bàn đồ ăn tẩy trần cho cô kia, “Nhiều đồ ăn thế này, cô ăn chút xíu đã no rồi?”
Nhiếp Nhiên áy náy nói: “Ừm, trên đường tôi hơi say sóng, cho nên khẩu vị không tốt lắm. Mong Phó lão đại có thể hiểu.”
“Ồ, vậy có cần tôi bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn đêm cho cô Diệp không?”
“Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi không có thói quen ăn đêm.”
Phó lão cười lớn: “Xem ra cô Diệp không chỉ hết lòng với công việc, mà còn là một người rất nghiêm khắc với mình.”
“Thói quen thôi mà.” Nhiếp Nhiên cùng hắn ngồi ở ghế chủ nói chuyện vô cùng sôi nổi.
Phía dưới là ba mươi vệ sĩ của Hoắc Hoành cùng với các anh em vào sinh ra tử bên cạnh Phó lão đại.
Cả bữa cơm cũng coi như tương đối hòa thuận vui vẻ.
Chương 1516.6TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
Qua ba tuần rượu, Nhiếp Nhiên giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “À đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, những người đưa vật tư tới lần này đã bắt đầu làm việc rồi chứ?”
“Bắt đầu rồi, đều bắt đầu làm việc trong công trường rồi.” Phó lão đại uống rượu đến vui vẻ, cười nói: “Cô Diệp, cô cứ yên tâm đi, những người đó đều rất chăm chỉ. Đặc biệt là một người tên là A Cửu, nhìn cậu ta nhỏ bé nhưng làm việc thì rất khỏe, hơn nữa thân thủ cũng không tệ, bây giờ anh em của tôi còn rất tin phục cậu ta.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, nhất thời chưa phản ứng kịp, “A Cửu?”
“Đúng vậy, chính là cái cậu con trai gầy nhỏ đó, nhìn qua dáng người thì cứ nghĩ là một trận gió trên đảo là có thể thổi bay cậu ta, nhưng làm việc đánh nhau thì thật sự không thể không bội phục. Phải công nhận, người Hoắc tổng lựa chọn thật lợi hại.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy gầy nhỏ là biết đối phương là ai rồi.
Không ngờ cô ta sống ở đây còn rất dễ chịu.
“Vậy sao?” Trên khóe miệng cô lướt qua một nụ cười lạnh không dễ phát hiện.
“Đúng vậy. Hồi đó tôi còn nghĩ sao Hoắc tổng lại tìm một người gầy nhỏ như thế đến đây giúp, tưởng là trà trộn vào cho đủ số lượng, kết quả lại là chân nhân bất lộ tướng.”
“Anh nói thế, tôi cũng rất tò mò đấy, người của Hoắc thị quá nhiều, tôi không quen biết hết được. Bây giờ có cơ hội phải đi xem xem, thuận tiện đi xem tiến độ thế nào, cũng có cái mà báo cáo với Hoắc tổng.” Nhiếp Nhiên nói với hắn.
“Cô Diệp quả nhiên tận tụy với công việc, vậy đợi lát nữa ăn xong tôi sẽ đưa cô đi.” Phó lão đại dứt khoát đồng ý, hơn nữa còn tăng tốc độ ăn cơm.
Nhiếp Nhiên thấy vậy thì lên tiếng: “Không cần đâu, tìm một thuộc hạ đưa tôi đi là được rồi, không cần làm phiền Phó lão đại.”
“Phiền cái gì chứ, không nhắc đến chuyện cô là người của Hoắc tổng, chỉ riêng việc cô cướp chiếc thuyền kia về cho tôi, tôi cũng phải đích thân đưa cô qua đó rồi.”
“Vậy thì làm phiền Phó lão đại rồi.”
“Khách sáo gì chứ, chuyện nên làm thôi.” Phó lão đại sảng khoái xua tay, nhồm nhoàm ăn cơm.
Nhiếp Nhiên đợi hắn một lúc, cuối cùng lên chiếc xe trên đảo, đi tới phía kho vũ khí đạn dược.
Lúc bọn họ lên đảo, trời đã tối rồi, lại ăn thêm bữa cơm, sắc trời càng thêm u ám.
Xe đi trên hòn đảo rậm rạp.
Nhiếp Nhiên nhìn kĩ cảnh vật xung quanh, trừ cây cối rậm rạp ra thì không có cái gì khác.
Nếu muốn thăm dò đường ở đây, cô chỉ có thể chờ ban ngày mới được.
Xe tròng trành trên đường, cuối cùng ở trong bóng tối thấy chút ánh lửa ở phía xa.
Chắc là đến rồi!
Xe còn chưa chạy đến đó, từ xa đã truyền đến tiếng mấy người đàn ông, “Anh Cửu, anh Cửu, em thắng rồi! Em thắng rồi! Chiêu anh vừa dạy em thật đỉnh!”
“Này! Không phải chứ, anh Cửu, sao anh có thể ra tay giúp sức được! Như vậy không công bằng!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Sao hả, mày khó chịu cũng vô ích, mày không đánh lại được anh Cửu.”
“Tao không đánh lại được anh Cửu, không có nghĩa là tao không đánh lại được mày!”
Tiếp theo là một trận hò hét cười đùa của đám đàn ông truyền tới.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại.
Phó lão đại vừa nhảy xuống xe đã nghe thấy tiếng vang náo nhiệt cách đó không xa, hắn cười hỏi: “Ồ, náo nhiệt thật đấy.”
Mọi người vừa nghe thấy tiếng Phó lão đại, lập tức dừng đùa giỡn, đồng loạt đứng đó, hô một tiếng, “Lão đại!”
“Đang làm gì thế?” Hắn đi tới bên cạnh bọn chúng, hỏi.
Một người đàn ông trong đó cười trả lời: “A Cửu dạy chúng em mấy chiêu, chúng em đang thử một chút.”
“Vậy sao, vậy chúng mày phải học tử tế mới được. Bản lĩnh của A Cửu thật sự không tệ.” Sau đó Phó lão đại nói với người cách đó không xa: “Cô Diệp xem, đây chính là A Cửu.”
Đám người kia lập tức kinh hãi, “Cô Diệp?”
Trong bọn chúng có một số người chưa từng gặp cô Diệp, nhưng đã nghe thấy lời đồn về cô.
Lúc ấy sau khi Nhiếp Nhiên đi theo Hoắc Hoành rời khỏi hòn đảo, chuyện cô làm ở buổi tụ tập cùng với chuyện cô trực tiếp cướp thuyền trong phút chốc đã truyền khắp cả đảo.
Trong miêu tả của đám người kia, Nhiếp Nhiên giống như là một sự tồn tại không thể tưởng tượng nổi.
Chương 1516.7TÌM CƠ HỘI GIẢI QUYẾT - GẶP LẠI CỬU MIÊU
Những người đó không quan tâm thật hay giả, đều đứng ở nơi đó, cung kính hô một tiếng, “Cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, quét mắt qua đám người kia, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người A Cửu.
Mặc dù gương mặt đó bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng sự lạnh lẽo ở đáy mắt lại không hề thay đổi.
Có điều, khi cô ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ánh mắt bình tĩnh kia lại lóe lên sự kinh ngạc.
“Hóa ra anh chính là A Cửu à, ngưỡng mộ đã lâu.” Nhiếp Nhiên giống như là lần đầu tiên gặp cô ta, chào hỏi đơn giản, sau đó đi vào bên trong kho vũ khí đạn dược.
Hơn một tháng trước, nơi này báo với Hoắc Hoành là đã xây dựng xong kết cấu bên ngoài, chuẩn bị xây dựng kết cấu bên trong.
Mà bây giờ đã qua hơn một tháng, đồ bên trong chắc chắn ít nhất cũng phải xây dựng xong một phần ba rồi, cho nên cô muốn nhân cơ hội này đi vào xem xem.
Nhưng còn chưa đi vào, một tên cướp biển đứng ở bên trong đã chặn đường cô lại, “Xin lỗi, cô Diệp, cô không thể vào đây.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Tên cướp biển kia nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Nhiên, trong lòng run lên một cách khó hiểu, “Tôi...”
Chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến bầu không khí vốn thoải mái trở nên nặng nề.
Phó lão đại vừa thấy tình hình không ổn bèn vội vàng chạy tới cười giải thích: “Ha ha, cô Diệp, là thế này, bây giờ trời đã tối rồi, bên trong cũng không có đèn, trong công trường bẩn thỉu hỗn loạn như vậy, ngộ nhỡ cô xảy ra vấn đề gì ở trong đó, vậy tôi phải ăn nói với Hoắc tổng thế nào?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, giống như là bị thuyết phục, gật đầu rồi nói: “Cũng đúng, trời tối thế này rồi, cho dù đi vào cũng không nhìn thấy cái gì, đợi ban ngày cũng được.”
Phó lão đại thấy cô trả lời thoải mái như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngừng gật đầu.
“Kỹ sư và kiến trúc sư ở đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi tên cướp biển đó.
Tên cướp biển kia rất ngoan ngoãn trả lời: “Bọn họ đang ăn cơm ở bên kia.”
“Vậy tôi qua đó hỏi tiến độ công trình trước.”
Nhiếp Nhiên nói rồi đi đến căn nhà nhỏ bên kia.
Đợi đến lúc Nhiếp Nhiên rời đi, Phó lão đại đập vào đầu tên cướp biển hồ đồ kia một cái, “Mày muốn chết à, dám nói với cô Diệp như vậy, muốn chết thì đừng liên lụy đến tao!”
Tên kia nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không phải lão đại nói là không thể tùy tiện để cho người ra vào nơi này à, em...” chỉ làm việc theo lời anh dặn thôi!
“Tao bảo mày không được tùy tiện để cho ai đi vào, nhưng cô Diệp là người tùy tiện à! Cô ấy là người bên cạnh Hoắc tổng, mày đắc tội với cô ấy chính là đắc tội với Hoắc tổng! Hiểu chưa hả!”
Tên cướp biển kia bị mắng không dám ho he gì, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.
“Tao cảnh cáo chúng mày, nói chuyện với cô Diệp khách khí một chút, nếu không đến lúc đó đừng có quỳ xuống cầu xin tao.” Phó lão đại ném lại một câu rồi lập tức đi theo Nhiếp Nhiên vào trong căn nhà nhỏ kia, để lại đám cướp biển nghỉ ngơi bên ngoài đó ngơ ngác nhìn nhau.