Chương 1481.1KHOẢNH KHẮC DỊU DÀNG - ĐẾN HẢI ĐẢO
Hoắc Hoành thương cô vì đây là lần đầu tiên, huống hồ vừa rồi cô vì phối hợp với mình mà làm ra hành động đó, sợ cô bị thương nên không dám muốn cô nhiều hơn, chỉ một lần đã thôi.
Nhưng mặc dù chỉ là một lần cũng mệt đến kiệt sức.
Thật sự có thể nói là chất lượng hơn số lượng.
Đến khi Hoắc Hoành sắp kết thúc, Nhiếp Nhiên đã ỉu xìu trong lòng anh, cơ thể mềm nhũn, hoàn toàn không có sức.
Cảm giác giống như trải qua một trận huấn luyện ma quỷ.
Thân thể này cũng đã khôi phục được năm sáu phần rồi, nhưng ở trước mặt Hoắc Hoành hoàn toàn không đáng là gì cả.
Thể lực của anh tốt đến nỗi ngay cả cô cũng bội phục.
Đến khi anh hoàn toàn kết thúc, ôm Nhiếp Nhiên thì cô đã choáng váng ngủ mê man rồi.
Đêm hôm đó, cô ngủ say như chết, đánh một giấc đến tận sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy trong phòng tối om, chẳng biết rèm cửa sổ bị kéo vào từ lúc nào, Nhiếp Nhiên theo bản năng căng cứng cả người lại, định xuống giường.
Thế nhưng, đúng lúc này, người bên cạnh lại vươn tay ra giữ chặt lấy eo cô, nói với giọng lười biếng, “Em tỉnh rồi à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Nhiếp Nhiên lập tức thả lỏng, dần nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua.
Một đêm điên cuồng, dạt dào sóng tình.
Đến nỗi khi cô hoàn hồn lại mới cảm nhận rõ eo và chân vô cùng đau nhức.
Trong bóng tối, bị Hoắc Hoành ôm chặt, cô hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mấy giờ cũng không quan trọng, nếu như em cảm thấy mệt thì ngủ một giấc nữa đi.”
Nhiếp Nhiên lo lắng bọn họ cả đêm không về, Hoắc Khải Lãng sẽ nghi ngờ. Dù sao bây giờ khó khăn lắm mới đi đến bước này, nếu như khiến Hoắc Khải Lãng không vui thì sẽ không ổn.
Vì vậy cô nói ngay: “Em không mệt.”
Nhưng không ngờ cái tay bên eo lại siết chặt thêm mấy phần, người vốn nằm đó hơi mở mắt ra, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm, “Em đang ám chỉ tối qua anh chưa khiến em thỏa mãn à? Hả?”
Nói rồi, anh lại định nhào qua.
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông. Cho dù Hoắc Hoành có thương hoa tiếc ngọc thế nào cũng không thể nhượng bộ.
Nhiếp Nhiên thúc khuỷu tay vào ngực anh, “Một đêm không về, Hoắc Khải Lãng nhất định sẽ muốn tìm anh, mau về thôi.”
Nhiếp Nhiên vừa lên tiếng đã nhắc đến Hoắc Khải Lãng khiến Hoắc Hoành rất bất mãn. Anh nắm chặt tay cô, cắn một cái lên cổ cô, “Em vừa tỉnh lại có thể nghĩ đến anh đầu tiên không?”
Thời khắc quan trọng thế này nghĩ đến Hoắc Khải Lãng gì chứ!
Nhiếp Nhiên nghe ra hình như anh đang ghen, không nhịn được cười khẽ.
Thật là phục người này, ghen thì cũng phải ghen đúng chỗ chứ!
Cô chỉ đành quay lại, ôm cổ và chủ động hôn anh. Cô nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua em rất hài lòng, vậy có thể cho em xuống giường rồi chứ?”
Thấy cổ chủ động và làm nũng như vậy, khóe miệng Hoắc Hoành cong lên, nhưng sau đó, anh lại làm ra vẻ nghi ngờ, “Sao anh lại có cảm giác em đang nịnh anh cho qua chuyện thế? Không được, ang phải chứng minh một chút nữa.”
Nói rồi anh lại nhào tới.
Chương 1481.2KHOẢNH KHẮC DỊU DÀNG - ĐẾN HẢI ĐẢO
Thật ra thì từ lúc Nhiếp Nhiên tỉnh lại, anh luôn ngứa ngáy khó chịu muốn một lần nữa, nhưng lo lắng cho thân thể cô nên mãi không dám. Bây giờ cô chủ động như vậy, anh đâu có thể tiếp tục kiềm chế được.
Nhưng mới đè lên, Nhiếp Nhiên đã đẩy anh ra, “Này, thật sự sắp không kịp rồi.”
Hoắc Hoành thấy cô cau mày thì không nhúc nhích nữa mà chống người lên để không đè lên cô, sau đó nhìn cô đắm đuối, nói: “Nhiếp Nhiên, anh thật sự rất vui.”
Nói rồi, anh lại cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ một cái, “Anh đã từng có hai lần hy vọng thời gian có thể dừng lại, một lần là vừa rồi khi ôm em...”
Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Còn một lần nữa thì sao? Tối hôm qua à?”
“Không, là lần tỏ tình với em khi trên xe.”
“Tại sao?”
Tỏ tình xong lại muốn thời gian dừng lại, chẳng lẽ anh muốn hồi tưởng lại thời khắc thổ lộ chân tình à?
Lúc cô đang định trêu ghẹo thì lại nghe thấy anh nói: “Bởi vì anh sợ em sẽ từ chối.”
Bởi vì sợ nghe thấy em từ chối, sợ em không muốn chấp nhận tình cảm của anh, sợ tình yêu nặng gánh của mình bị em xì mũi coi thường, cho nên anh muốn thời gian dừng lại trong khoảnh khắc đó, chỉ vì... có thể giữ lại cho mình một hy vọng nhỏ.
Ít nhất, như vậy anh còn có thể nói với mình, anh không nghe thấy lời từ chối của cô ấy, không phải sao?
Ở trong bóng tối, Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không biết phải nói điều gì.
Một người đàn ông ưu tú xuất sắc như vậy, cho dù là làm chính trị viên ở quân đội hay là làm Nhị thiếu ở thành phố A cũng có nhiều cô gái dịu dàng, thông minh xinh đẹp xứng với anh.
Nhưng anh lại không muốn.
Vì cô mà hạ mình như vậy, thậm chí chỉ vì không muốn nghe một tiếng từ chối kia mà anh mong thời gian dừng lại, vĩnh viễn dùng ảo tưởng để an ủi bản thân.
Cô… rốt cuộc có tài cán gì mà được người đàn ông tốt như vậy hết lòng yêu thương.
Chẳng lẽ kiếp trước cô chịu quá nhiều tuyệt vọng và máu tươi, nền cuối cùng anh đến để bù đắp cho cô sao?
Một lúc sau, cô giơ tay ra vuốt ve ngũ quan anh tuấn của anh, “Anh chịu khổ rồi.”
Hoắc Hoành cười, “Khổ tận cam lai mà!”
Sau đó, anh lại muốn hôn cô.
Nhưng dù cảm xúc trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt thì đầu óc Nhiếp Nhiên vẫn rất tỉnh táo, cô giơ tay ngăn môi anh lại, “Thật sự không còn kịp đâu, muộn quá rồi.”
Hoắc Hoành vừa khẽ cắn vừa hôn tay cô, “Không muộn, tối hôm qua lúc rời đi anh nói với ông ta là anh qua bên đảo xem tiến trình kho vũ khí đạn dược, ông ta sẽ không quan tâm đến anh.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra một chút, sau đó thay đổi sắc mặt, véo mũi anh, “Hoắc Hoành, anh thật là…”
Chẳng trách anh không sợ gì thế này!
Hóa ra anh đã sớm suy nghĩ xong tất cả rồi.
Thật không biết phải nói anh thế nào.
Hoắc Hoành hình như không hài lòng, nói: “Gọi anh là Sùng Chiêu.”
Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra, nhớ lại tối hôm qua lúc hai người ôm nhau, anh bảo mình gọi tên anh.
Sùng Chiêu…
Dịch Sùng Chiêu…
“Cái tên này cứ chờ anh khôi phục thân phận, em sẽ gọi. Giờ cứ gọi anh là Hoắc Hoành cho an toàn.”
Hoắc Hoành suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nói hình như cũng có lý nên không phản đối nữa, muốn hôn cô một lần nữa nhưng bị Nhiếp Nhiên tiếp tục ngăn lại.
Chương 1481.3KHOẢNH KHẮC DỊU DÀNG - ĐẾN HẢI ĐẢO
“Còn vấn đề gì nữa à?” Hoắc Hoành bị từ chối hết lần này đến lần khác, không vui nhíu mày hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu, “ Ừ, em đói rồi.”
Bên trong căn phòng tối đen, lúc một cô gái nằm ở dưới người mình nói câu này bằng giọng làm nũng sẽ có cảm giác gì?
Hoắc Hoành là đàn ông, chỉ cảm thấy bụng dưới của mình bốc hỏa.
Tuy nhiên, nghĩ đến tối hôm qua cô chỉ ăn như vậy, lại phối hợp với mình âu yếm đến khuya, ngọn lửa kia đã giảm đi không ít.
Anh hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, chờ em no rồi, anh sẽ lấp đầy bụng anh.”
Sau khi nói xong một câu đầy ẩn ý, anh mới không cam lòng bò dậy khỏi người cô.
Tiếng mặc quần áo sột soạt trong phòng tối vô cùng rõ ràng, Nhiếp Nhiên trêu chọc anh: “Lại định học thuộc lòng làm món gì ngon cho em thế?”
Hoắc Hoành đang cài cúc áo sơ mi trắng, hơi khựng lại, tức giận trừng mắt lườm cô, “Có phải em định lôi chuyện này ra trêu anh cả đời không?”
Nhiếp Nhiên giống như đang suy nghĩ thật, cười gật đầu, “Ừm, em định thế.”
Lần này Hoắc Hoành dừng hẳn tay lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô.
Trong bóng tối, anh im lặng ba mươi giây, giọng hơi bất an và căng thẳng, “Em chắc chắn là em nghiêm túc chứ?”
Trong vòng ba mươi giây vừa rồi, thật ra anh luôn hồi tưởng lại câu nói kia của mình.
Anh nói là cả đời đúng không?
Vừa nãy Nhiếp Nhiên đã đồng ý với mình là cả đời đúng không?
Anh không gặp ảo giác, đúng không?
Anh rất sợ mình nhất thời cao hứng sinh ra ảo giác.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết anh hỏi đi hỏi lại là căng thẳng quá nên luống cuống, nhưng vì cố ý trêu anh, cô cố ý nghiêm mặt nói: “Anh đừng nói với em là anh không nghiêm túc nhé.”
Hoắc Hoành vừa nghe thấy thế liền vui mừng khôn xiết, nhưng lại sợ cô hiểu lầm mà tức giận nên gật đầu lia lịa, “Nghiêm túc, nghiêm túc! Vô cùng nghiêm túc!”
Anh kích động đến nỗi ngay cả cúc áo còn chưa cài xong đã cúi người xuống ôm cô.
Anh hôn lấy hôn để lên mặt cô, giống như hôn thế nào cũng không đủ: “Vì câu này của em, anh cảm thấy không ăn một bữa cuối cùng đã để em đi cũng đáng.”'
Khóe miệng đang cong lên của Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, cô cau mày hỏi: “Đi? Đi đâu?”
Nụ hôn của Hoắc Hoành dừng lại trong câu hỏi cảnh giác của cô, qua hai ba giây anh mới lên tiếng: “Lần này chuyện của Đạt Khôn đã giải quyết xong, tất cả đều đã trở lại như cũ, anh muốn…”
Lần này Nhiếp Nhiên cười lạnh, ngắt lời anh, “Anh muốn để em nhân cơ hội ra ngoài đảo rồi rời đi, sau đó sẽ nói dối Hoắc Khải Lãng à?”
Chẳng trách Lý Tông Dũng có thể chọn anh đi làm nằm vùng, thật sự là bước nào anh cũng tính rất tốt.
Hoắc Hoành sợ cô không vui nên do dự hỏi: “Em cảm thấy như vậy được không?”
“Anh cảm thấy em sẽ nói được không?”
Nụ cười trên mặt cô đã sớm tan biến, giọng nói lạnh lùng đến mức Hoắc Hoành cảm thấy lạnh run trong lòng.
“Nhưng nhiệm vụ chính của em là giúp anh giải quyết Đạt Khôn, mà bây giờ em đã hoàn thành rồi.” Anh vẫn muốn thuyết phục Nhiếp Nhiên.
Mấy ngày nay anh nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, ban đầu để cô ở lại, một là do anh có lòng riêng, hai là bên anh có Hoắc Khải Lãng và Hoắc Chử đánh gọng kìm không có cách nào phân thân ra, lại còn muốn đưa cô đi thật sự là hơi khó khăn.
Bây giờ mặc dù anh đã thành người quản lý của Hoắc thị, Hoắc Chử cũng đã chết, không còn đủ loại chướng ngại nữa, nhưng điều này cũng nói rõ rằng anh lại đến gần nguy hiểm thêm một bước, anh không muốn cô bị cuốn vào trong đó.
Chương 1481.4KHOẢNH KHẮC DỊU DÀNG - ĐẾN HẢI ĐẢO
Nhiếp Nhiên liếc người đang ôm mình, “Anh chắc chắn chuyện đó là do em giải quyết à?”
“Nhưng tiếp theo chính anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, kho vũ khí đạn dược bên kia đã xây được một nửa rồi, tiếp theo chắc sẽ bàn bạc với bên đó, sau đó chính là giao dịch…”
Hoắc Hoành còn chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã nói: “Em muốn ở lại. Còn nữa, đừng quên lời em đã nói ở trong xe với anh.”
Câu nói cuối cùng của cô vừa thốt ra, Hoắc Hoành đâu còn dám nói gì nữa.
Vốn dĩ anh cũng chỉ muốn ướm hỏi thôi, cô đã quyết thì anh chỉ có thể đầu hàng. Anh véo má cô, “Được rồi, nhưng em muốn đi cùng anh thì phải thay đổi diện mạo một chút. Phó lão đại đã từng gặp em, anh sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề.”
“Không sao, đến lúc đó em tìm chút đồ trang điểm thay đổi là được.” Cô đồng ý ngay.
Nhưng Hoắc Hoành lại bật cười véo mũi cô, “Ở bên cạnh anh đâu có cần chai chai lọ lọ phiền toái như vậy.”
Trang điểm chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị người phát hiện, hệ số nguy hiểm quá lớn.
Nếu là trước kia, Nhiếp Nhiên giả làm một cô thư ký gà mờ thì dĩ nhiên là không có vấn đề, nhưng bây giờ đến chỗ cướp biển tụ tập, ai biết ở nơi đó xảy ra chuyện gì, nếu như bị Phó lão đại thấy mặt mũi thật, đến lúc đó sẽ xong đời.
Anh mặc quần áo xong, xuống giường ra khỏi nhà gỗ nhỏ, sau đó lại nhanh chóng quay lại.
Nhân lúc anh đóng cửa, có ánh sáng chiếu vào tay anh, cô phát hiện trong tay anh có thêm hai thứ.
“Dùng cái này đi.” Hoắc Hoành đưa một cái trong đó cho cô.
Nhiếp Nhiên nhận lấy, sờ chất liệu, là một cái mặt nạ rất mỏng, khá thoáng khí nhưng rất nhỏ rất ngắn, hoàn toàn không thể bao trùm cả khuôn mặt, chắc chỉ dùng để sửa đổi bộ phận trên mặt thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hoành ngồi ở cạnh giường, “Mặt anh cũng dùng cái này à?”
Nếu Hoắc Hoành không phải tên thật, vậy thì gương mặt cực giống Hoắc Khải Lãng chắc chắn cũng không phải thật rồi.
“Ừ, có điều anh sợ bao trùm cả khuôn mặt sẽ khiến em không thoải mái, cho nên chỉ chọn điều chỉnh phần mắt, mũi cho em thôi.”
“Em không yếu ớt như vậy, anh còn có thể đeo mười năm, em đeo mấy ngày mà thôi, có gì mà khó chịu hay không khó chịu.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cô đang định thử thì bị Hoắc Hoành đưa tay ra ngăn lại, “Em đừng đeo vội, bây giờ vẫn sớm, em nghỉ ngơi thêm đi, đến bên kia rồi em hãy đeo vào.”
“Vậy lần này người của Hoắc Khải Lãng có đi theo không?”
Hoắc Hoành lắc đầu, “Không, lần này chỉ có hai chúng ta thôi.”
Nói rồi, anh đặt đồ xuống giường, khẽ hôn lên trán cô rồi nói: “Đây là quần áo anh chuẩn bị cho em. Em ngủ thêm chút nữa đi, anh đi làm bữa sáng.”
Nhiếp Nhiên lặng im nhìn bóng dáng anh rời đi. Cô nằm thêm một lúc vẫn không sao ngủ được bèn dứt khoát dậy đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa phòng bếp, thấy Hoắc Hoành đang bận rộn nấu nướng, cô bèn đi đến gần, thấy một nồi canh đang bốc khói nghi ngút, cô trêu: “Sao hả, lên giường xong bắt đầu qua loa đại khái à? Tối hôm qua em vẫn là công chúa, sáng hôm nay em đã thành cô bé Lọ Lem rồi? Thế nào cũng phải làm cho trót chứ.”
Hoắc Hoành định thả mỳ vào nước lạnh, nghe thấy cô nói như vậy, cười nhắc nhở: “Hôm nay là sinh nhật em, phải ăn mì trường thọ mới được.”
Nhiếp Nhiên chơi phát nghiền, cố ý hỏi: “Vậy tại sao không phải là bánh ngọt? Em còn muốn cầu nguyện thổi nến nữa.”
Hoắc Hoành quay đầu lại nhìn cô, hình như rất kinh ngạc, “Em muốn ăn thật à?”
“Dĩ nhiên, em phải hưởng thụ cảm giác đón sinh nhật của các cô gái bình thường.”
Hoắc Hoành nghe thấy cô cố ý dùng lời mình nói tối qua để bắt chẹt mình, cười nói: “Đây là em nói đấy nhé.”
Anh tắt bếp, lấy một hộp bánh ngọt trong tủ lạnh ra.
Chương 1481.5KHOẢNH KHẮC DỊU DÀNG - ĐẾN HẢI ĐẢO
“Cái bánh sinh nhật này vốn là chuẩn bị cho em vào tối hôm qua, nhưng không kịp, nếu như em muốn ăn thì quá tốt rồi. Có điều vừa lấy từ tủ lạnh ra, vẫn lạnh lắm, đợi lát nữa hãy ăn.”
Nhiếp Nhiên há hốc mồm.
Cô chỉ trêu Hoắc Hoành mà thôi, đâu có muốn ăn bánh ngọt thật.
“Thật ra… em cảm thấy chúng ta phải tuân theo một số truyền thống của tổ tiên, ăn mì đi.” Lúc này Nhiếp Nhiên bắt đầu thoái lui.
Nhưng Hoắc Hoành lại không nghe theo, “Vừa rồi không phải còn muốn ăn à?”
Giọng điệu và nụ cười trên mặt anh rõ ràng mang ý trừng phạt cô.
Nhiếp Nhiên biết thừa nhưng cô không sợ, còn cố ý tiến tới nói: “Em sợ ăn quá no sẽ buồn ngủ, đến lúc đó không có tâm trạng đâu mà ứng phó với anh.”
Mắt Hoắc Hoành tối lại, dí trán cô, “Tiểu yêu tinh…”
Sau đó anh lại trở lại bếp vớt mì ra, rưới canh gà tối hôm qua đã nấu sẵn lên, cộng thêm hành lá cắt nhỏ và hai giọt dầu vừng, vô cùng thơm ngon.
Hộp bánh ngọt lạnh ngắt sao có thể so sánh được.
Sáng sớm mùa đông ăn một bát mì nóng như vậy, Nhiếp Nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng Hoắc Hoành lại không ăn. Vì nấu bữa sáng cho Nhiếp Nhiên mà anh còn chưa đánh răng rửa mặt nên bây giờ anh tranh thủ vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
“Lúc nào thì đi?” Ăn xong, Nhiếp Nhiên thấy trong phòng tắm không còn tiếng động, vì vậy cất giọng hỏi.
“Vẫn sớm, chiều mới bay, bây giờ mới hơn mười giờ sáng thôi.” Hoắc Hoành cài cúc áo, đi ra nói với cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Nhưng chỗ chúng ta đang ở hẻo lánh như vậy, đến sân bay nhất định sẽ muộn, đi sớm đi thì hơn.”
“Em không muốn ở riêng với anh thêm à?” Tuy nói thế nhưng Hoắc Hoành vẫn cầm bát của cô vớt nốt chỗ mì trong nồi, lại thêm chút muối và xì dầu, định trộn lên tranh thủ ăn.
Dáng vẻ tùy ý kia đâu có giống khi nãy cẩn thận chu đáo với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thầm thở dài, sao cái người này lại không thể quan tâm đến bản thân một chút thế!
Cô cầm lấy cái bát trong tay anh, cũng rưới canh gà, thêm chút hành lá cắt nhỏ và dầu vừng vào, sau đó bê đến cho anh.
Hoắc Hoành thấy cô đau lòng vì mình thì khẽ cười.
Nhiếp Nhiên rảnh rỗi ngồi đối diện anh.
Sau khi ăn xong, hai người lại nghỉ ngơi một lúc rồi lên xe rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, đến sân bay.