Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1476




Chương 1476.1KẾ HOẠCH XẢY RA SAI SÓT - NỤ HÔN DƯỚI NƯỚC
Quả nhiên đúng giống như cô phân tích.

Hoắc Hoành đang chờ Hoắc Chử tới giết mình.

“Có điều, nghiêm túc mà nói, động cơ hắn muốn giết anh là anh cho hắn.” Hoắc Hoành giải thích một câu.

Đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc, điều này khiến Hoắc Hoành hơi đắc ý cười tươi.

Cuối cùng cũng có chuyện cô gái này không ngờ đến. Nếu không vở kịch mình khổ cực sắp xếp này bị cô nhìn thấu ngay thì thật là mất mặt.

“Anh tìm người gây áp lực cho Hoắc Chử?” Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, mặc dù là một câu hỏi, nhưng giọng nói rất chắc chắn.

Hôm đó cô nhớ lúc Hoắc Hoành đứng rán sủi cảo trứng có gọi điện thoại, nghe mấy câu nói kia hình như là đang sai người nào đó làm việc.

Lúc ấy cô không biết Hoắc Hoành sai đối phương làm gì, nhưng bây giờ liên tưởng lại, cô chắc chắn nó có liên quan tới Hoắc Chử.

Hoắc Hoành đỡ trán nói: “Xong rồi, em thông minh như vậy, sau này anh làm sao còn nói dối trước mặt em được?”

Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên, cô nhướng mày, “Ồ, nghe ý của anh là anh tính sau này lừa em à?”

Hoắc Hoành nhìn vẻ mặt cười như không cười của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn.

Anh vốn chỉ đùa thôi, ngộ nhỡ bị cô thù lâu nhớ dai, chắc chắn không có trái ngọt để ăn!

Vì vậy sau đó anh lập tức chuyển chủ đề: “Em còn nhớ Phó lão đại không?”

Nhiếp Nhiên nghiêm mặt suy nghĩ một chút, sau đó mới không chắc chắn hỏi: “Cái tên cướp biển được anh cứu ra ngoài đó à?”

“Ừ, anh bảo hắn đi gây phiền phức cho Hoắc Chử.”

Nhiếp Nhiên thật sự không hiểu, “Phó lão đại có thể gây phiền toái gì cho Hoắc Chử?”

Người kia bị mình đập hang ổ xong, được Hoắc Hoành cứu đi, giữa hắn và Hoắc Chử có thể có bất hòa lợi ích gì?

Lúc này vừa vặn đèn đỏ ở đầu đường sáng lên, anh vững vàng dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Dĩ nhiên hắn có thể rồi. Em còn nhớ kho vũ khí đạn dược xây dựng trên đảo lần trước anh nói với em không?”

Nhiếp Nhiên chống một tay lên cửa xe, một lúc sau mới hỏi, “Anh nói là Phó lão đại đang xây kho vũ khí đạn dược cho Hoắc thị à?”

Hoắc Hoành nhìn thời gian đếm ngược trên đèn giao thông, sau đó gật đầu cười với cô.

Nhưng như vậy Nhiếp Nhiên càng không hiểu, “Nhưng xây dựng kho vũ khí đạn dược lại không phải là chuyện khó khăn gì, Phó lão đại có thể làm gì Hoắc Chử?”

Nói là kho vũ khí đạn dược, thật ra là xây nhà mà thôi.

Cô không tin với thân phận của Hoắc Chử bây giờ mà không tìm được mấy công nhân xây dựng và kiến trúc sư.

Hoắc Hoành thấy cô coi thường thì cảm thấy buồn cười, “Không giống nhau đâu, chỗ Phó lão đại tìm cho chúng ta là một hòn đảo nhỏ vô cùng kín đáo, xung quanh có đá ngầm, cộng thêm sương mù lượn lờ quanh năm, cho dù là thuyền bè hay là máy bay đều rất dễ va phải đá ngầm hoặc là bị lạc hướng, chỉ có người quanh năm sống ở khu vực đó mới có thể đi lại thành thạo. Mà đám thuộc hạ của Phó lão đại thì phù hợp với điểm này.”

“Nhưng sao anh có thể chắc chắn Phó lão đại uy hiếp thì Hoắc Chử nhất định sẽ để ý?”

Một đám cướp biển nghèo, muốn cái gì cũng không có, ngay cả hang ổ cũng bị mình hủy mất. Hắn có cái gì có thể uy hiếp.

“Em quên lúc đầu anh đã nói gì rồi à? Ma túy chỉ là mắt xích sản nghiệp mới, nhưng vũ khí đạn dược là nghề chính của bọn họ, huống hồ sau lưng Hoắc Khải Lãng còn có người, Hoắc Khải Lãng nghe lệnh của người kia, sao dám vứt bỏ vũ khí đạn dược? Cho nên nếu Hoắc Khải Lãng không từ bỏ, Hoắc Chử cũng bị ép không thể không quan tâm.” Hoắc Hoành nói chắc chắn.

“Anh đã nắm chắc Hoắc Chử rồi à?” Nhiếp Nhiên thấy anh tự tin như vậy bèn trêu chọc.

“Anh nghĩ một khi chuyện này bị lộ ra, mà hắn không lập tức giải quyết, rất có thể Hoắc Khải Lãng sẽ gọi anh về, dù sao vụ hợp tác này là do anh đàm phán, đồng thời đây cũng là trá hình gây áp lực cho Hoắc Chử.”
Chương 1476.2KẾ HOẠCH XẢY RA SAI SÓT - NỤ HÔN DƯỚI NƯỚC
Lúc này, đèn xanh bật sáng, xe lại chạy về phía trước.

Hoắc Hoành nhìn phía trước, tiếp tục nói: “Nhưng em cũng biết, với tính cách của Hoắc Chử, khó khăn lắm mới đuổi được anh đi, đâu có còn để cho anh quay lại Hoắc thị được. Huống hồ, nhất định hắn sẽ cảm thấy lần này Phó lão đại đình công có liên quan đến việc anh muốn quay lại, cho nên hắn nhất định sẽ mượn việc này nhổ cỏ tận gốc.”

Nhiếp Nhiên cau mày, “Nhưng tại sao anh phải chọn con đường này?”

Kế hoạch này có thể khiến anh tạm thời biến mất ở trước mặt mọi người, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Cho dù anh đã chuẩn bị trước rất nhiều, cũng sắp xếp rất nhiều, nhưng chiếc xe kia rơi xuống dù sao cũng có nguy hiểm nhất định.

Sao anh dám mạnh tay liều một trận như vậy?

“Anh ở bên cạnh Hoắc Khải Lãng nhiều năm như vậy, anh rất hiểu tính tình ông ta. Từ trước đến giờ ông ta luôn tận dụng hết mọi thứ, cho dù anh đã thành con cờ bỏ, nhưng ông ta rất rõ Hoắc Chử coi anh là cái đinh trong mắt, cho nên chỉ cần Hoắc Chử làm không tốt, ông ta sẽ lôi anh ra nói, dùng chuyện này để đạt được mục tiêu ông ta kỳ vọng.”

Đèn đường ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua nóc xe, ánh đèn chớp tắt khiến gương mặt Hoắc Hoành cũng thỉnh thoảng ẩn hiện.

Nhiếp Nhiên không tự chủ được nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của anh.

Giọng Hoắc Hoành vẫn vang lên bên tai cô, “Nhưng lâu dần, quả bom hẹn giờ là anh khó bảo đảm sẽ không khiến Hoắc Chử nổi lên suy nghĩ giết anh. Cho nên thà lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng, không bằng dứt khoát chuyển bị động thành chủ động, mà anh cũng chuẩn bị được.”

Nghe đến đây, Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Nhưng sao em lại cảm thấy hình như anh vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong thế?”

Lời cô có ý ám chỉ, đương nhiên Hoắc Hoành hiểu.

Nhiếp Nhiên đang nói vụ ám sát xảy ra bất ngờ đêm hôm đó.

Nhớ tới vụ ám sát đêm đó, anh cũng tiếc nuối chưa thỏa mãn.

Anh vốn tính thời gian Hoắc Chử sẽ động thủ chắc là sau khi Phó lão đại gọi cuộc điện thoại thứ hai, nhưng ai ngờ Hoắc Chử lại ra tay nhanh như vậy.

Đạt Khôn vừa đi, Hoắc Chử đã tới.

Trong này không cần nhiều lời cũng biết, nhất định là có người tiết lộ bí mật hành tung của Đạt Khôn, chọc giận Hoắc Chử, mới khiến hắn gấp rút ra tay.

Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, dựa vào ghế, nghiêm túc đưa ra giả thuyết, “Em nghĩ từ đầu trong kế hoạch của anh đã không có Đạt Khôn rồi. Anh cho là mình thất thế, Đạt Khôn nhất định sẽ đi tìm Hoắc Chử, nhưng không ngờ là người đàn ông này lại có dã tâm lớn như vậy, muốn coi anh là con rối, khống chế toàn bộ Hoắc thị. Vì vậy anh chỉ có thể tương kế tựu kế, thuận thế đồng ý.”

“Việc anh đồng ý, em cảm thấy chỉ có hai nguyên nhân, một là vì không bị hắn phát hiện, chỉ có thể đồng ý trước, lãng phí thời gian vật lộn với hắn, chờ Hoắc Chử ám sát. Hai chính là dùng cái này làm chất xúc tác, tăng nhanh thời gian Hoắc Chử ra tay với anh.”

“Dù sao cho dù là vật lộn hay là tăng nhanh thời gian cũng được, cuối cùng anh đều muốn mượn tay Hoắc Chử để ‘chết’ một lần, thành công lui về phía sau, mà Đạt Khôn cũng có thể cắt đứt những mộng tưởng hão huyền kia, tiếp tục đàm phán với Hoắc Chử.”

“Anh cảm thấy em nói đúng không?” Nhiếp Nhiên hơi nghiêng đầu, cười nhìn anh.

Ngoài cửa xe là bông tuyết đang bay, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu vào mắt cô, gương mặt tươi cười khiến trái tim Hoắc Hoành như bị cái gì cào nhẹ.

Anh cười dịu dàng, “Người hiểu anh, không ai ngoài em.”

“Nói thật, có lúc em thật sự không thể không bội phục anh chú ý đến mọi mặt như vậy, đối với mỗi người mỗi chuyện anh đều có thể tính toán triệt để.”

Chỉ sợ Hoắc Chử đáng thương kia đến chết mới mơ hồ hiểu được đây là một trò lừa bịp bị thiết lập.

Còn trong này lừa gạt thế nào, không đợi hắn nghĩ ra thì đã chết rồi.
Chương 1476.3KẾ HOẠCH XẢY RA SAI SÓT - NỤ HÔN DƯỚI NƯỚC
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Hồi đó lúc rời quân ngũ, anh vẫn còn trẻ, bây giờ có thể có thủ đoạn và mưu tính như vậy, có lẽ là rèn luyện ra trong vô số lần sống chết.

“Cảm ơn đã khen.”

Người nào đó hiếm khi nghe thấy cô gái này khen, trong lòng rất đắc ý.

Cuối cùng cũng có một lần có thể được cô thừa nhận rồi.

Nhiếp Nhiên thấy anh vui như thế, sau đó bật cười, giọng nói xấu xa vang lên, phá vỡ sự đắc ý của anh, “Nhưng cái gì anh cũng tính đến, thậm chí ngay cả hướng nước chảy, hướng gió cũng tính đến, chỉ là không tính đến dây an toàn trên xe bọn chúng sẽ khiến anh bị kẹt trên ghế, cuối cùng còn phải nhờ em tới cứu anh.”

Ngày đó lúc Hoắc Hoành định lao xuống, Nhiếp Nhiên đã biết ý đồ của anh.

Trên thực tế, lúc ấy cô đã chuẩn bị tâm lý lao xuống cùng anh, cũng có lòng tin mình có thể tránh được kiếp nạn này, ai ngờ người bên cạnh lại không yên tâm, lúc rơi xuống đã nhào tới bảo vệ mình.

Lúc xe rơi xuống nước, Hoắc Hoành gần như chặn trên nửa người cô, đề phòng cô bị đập vào cửa kính xe.

Cửa kính xung quanh bị nước sông lạnh cắt da cắt thịt tràn vào, chiếc xe nhanh chóng chìm xuống.

Nước sông ngày rét đậm lạnh như băng, rét thấu xương.

Nhiếp Nhiên được anh bảo vệ trong lòng, mặc dù có thể tránh được bị thương, nhưng nước sông tê cóng kia thì Hoắc Hoành không thể ngăn được.

Nước sông dưới 0 độ nhanh chóng dâng lên, cho tới khi bọn họ hoàn toàn chìm trong đó.

Để đề phòng bị người phía trên phát hiện, hai người rơi xuống sông xong không lập tức ra sức bơi lên, mà vẫn ở bên trong xe yên tĩnh đợi.

Nước sông lạnh rùng mình khiến nhiệt độ cơ thể hai người bọn họ nhanh chóng giảm xuống.

Hoắc Hoành là binh lính ưu tú nhất chọn ra từ quân đội, đương nhiên năng lực khác người thường. Anh phát hiện Nhiếp Nhiên cũng bình tĩnh ngồi đó mà thán phục. Xe rơi xuống bất ngờ nhưng cô không lúng túng và bất an một chút nào. Nếu không phải là có sự can đảm và năng lực xử lý những chuyện bất ngờ thì sẽ không thể nào có vẻ mặt như thế.

Nhiếp Nhiên thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, vì vậy cầm tay anh.

Không phải cô sợ, tìm kiếm sự an ủi, mà là đang hỏi lúc nào có thể rời khỏi chỗ này.

Đồng thời cô cũng thầm vui mừng trong lòng, may mà khoảng thời gian trước đơn vị thường xuyên huấn luyện nhảy nước từ trên cao, cộng thêm Nhiếp Nhiên cũng thường xuyên huấn luyện sức thở, cho nên chút thời gian này với cô mà nói không có vấn đề gì quá lớn.

Hoắc Hoành bị sức lực của cô làm cho hoàn hồn lại, dùng tay ra hiệu.

Khoảng hơn mười phút sau, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới ra hiệu cho nhau rời khỏi xe, nhưng lúc này lại xảy ra sự cố bất ngờ.

Dây an toàn của Hoắc Hoành bị kẹt!

Hóa ra vừa rồi Hoắc Hoành lo lắng quá mức cho sự an toàn của Nhiếp Nhiên, lúc thắt dây an toàn kiên định muốn bảo vệ cô, khiến dây an toàn bị căng hết cỡ, nhất thời không có cách nào tháo ra được.

Lúc Nhiếp Nhiên chui từ cửa xe ra ngoài, phát hiện Hoắc Hoành vẫn ở trong đó, đồng thời đang không ngừng kéo dây an toàn, cô biết anh xảy ra vấn đề rồi.

Vì vậy cô vòng qua bên ngoài ghế lái, mở cửa xe ra, sau đó sờ bên hông, muốn dùng dao găm cắt dây an toàn ra.

Nhưng cô sờ thắt lưng, lại phát hiện dao găm biến mất rồi!

Cô nghĩ đến vừa rồi trước khi lên xe vì tránh đạn bắn mà cô phải lao vào trong bụi cỏ, chắc là rơi lúc đó.

Không có dao găm nên cô chỉ có thể cùng Hoắc Hoành dùng sức kéo dây an toàn ra. Nhưng lực cản dưới nước khiến cho dù hai người hợp lực với nhau vẫn không thể làm được.

Giày vò như vậy khoảng năm sáu phút, Hoắc Hoành ngăn động tác của cô lại, ra hiệu cho cô đi trước.

Ở dưới nước dưới 0 độ, thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm. Hơn nữa bọn họ ở dưới nước đã quá lâu, đã sắp đến giới hạn rồi. Vì thế anh đẩy cô ra.

Nhiếp Nhiên ở dưới nước không có điểm tựa, bị anh đẩy ra một đoạn.

Thấy anh dùng tay yêu cầu mình rời đi, cô nhíu mày lại.

Cô ngẩng đầu nhìn nước sông đen kịt, lại nhìn Hoắc Hoành ra hiệu, cuối cùng nghiến răng, đạp mạnh chân bơi lên trên mặt nước, bỏ lại Hoắc Hoành ở trong xe một mình.

Hoắc Hoành nhìn thấy hành động của cô, đáy lòng mới buông lỏng.

Nhiệm vụ này vốn dĩ là của một mình anh, Nhiếp Nhiên bị cuốn vào trong đó, anh tuyệt đối không thể liên lụy đến cô.

Anh không có cảm giác mất mát, chỉ thấy vui mừng và an ủi.

Cuối cùng cũng có một lần cô gái này chịu nghe mình.

Không có Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, anh lại bắt đầu vật lộn với dây an toàn.

Nhưng lúc này nước sông lạnh đến nỗi chỉ muốn đóng băng con người, nhiệt độ trong cơ thể đang nhanh chóng mất đi, đồng thời, thời gian nín thở ở dưới nước cũng càng lúc càng dài, khiến lồng ngực anh khó chịu giống như bị tảng đá đè vào.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Hoắc Hoành càng lúc càng cảm thấy ngực nặng nề, giống như sắp nổ tung, anh mím chặt môi, nghiến răng tiếp tục kéo dây an toàn.

Nhưng con người luôn có giới hạn, vừa rồi anh một lòng quan tâm đến Nhiếp Nhiên, đề phòng cô bị thương, cũng không nín thở cẩn thận, lại thêm nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng giảm đi nên bây giờ đã đến cực hạn của anh rồi.

Trước mắt anh bắt đầu trở nên hỗn loạn, sự lạnh lẽo cũng bắt đầu ăn mòn thần trí anh.

May mà... cô an toàn rồi...

Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi thần trí anh bị chôn vùi.
Chương 1476.4KẾ HOẠCH XẢY RA SAI SÓT - NỤ HÔN DƯỚI NƯỚC
Trong khoảnh khắc anh chậm rãi nhắm mắt lại, phía xa dòng sông có cái gì đang đến gần anh.

Đèn xe chiếu không xa, anh chỉ có thể loáng thoáng thấy một bóng người màu đen.

Bóng đen kia từ từ đến gần, gần thêm nữa.

Là anh xuất hiện ảo giác chăng...

Lúc anh đang giễu cợt mình có suy nghĩ buồn cười này, bóng đen phía xa càng lúc càng rõ ràng, cho đến khi đèn xe chiếu rõ bóng người kia.

Nụ cười tự giễu của anh trong nháy mắt cứng lại ở khóe miệng.

Nhiếp Nhiên!

Cô quay lại! Cái cô gái điên không muốn sống này lại quay lại rồi!

Trong nháy mắt đó, anh không biết mình nên tức giận hay là nên ngạc nhiên.

Sở dĩ vừa rồi Nhiếp Nhiên rời đi là cảm thấy thời gian hai người ở dưới nước quá dài, mà cái dây an toàn đó nhất thời lại không có cách nào cởi ra được ngay.

Hoắc Hoành có khả năng lớn là sẽ chết đuối, nên cô mới quyết định đi lên lấy hơi.

Như vậy nếu như Hoắc Hoành xảy ra vấn đề, cô cũng có không khí cho anh.

Không ngờ là giả thiết của cô lại thành sự thật.

Hoắc Hoành bị giữ chặt trên ghế trơ mắt nhìn cô bơi từ phía xa đến.

Dưới ánh đèn mờ, cô bơi đến như một nàng tiên cá, mái tóc dài xõa tung bay khiến người ta rung động.

Hoắc Hoành chỉ cảm thấy trái tim thổn thức.

Lúc anh hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên đã bơi đến, nâng mặt anh lên, cúi đầu chặn lấy đôi môi mỏng của anh.

Không khí từ từ tràn qua, thần trí của Hoắc Hoành nhanh chóng khôi phục lại.

Anh dùng một tay giữ lấy đầu Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên tưởng là anh vẫn chưa đủ, đang chuẩn bị tiếp tục truyền thêm, nhưng Hoắc Hoành lại ngăn cản động tác của cô lại, đồng thời nhẹ nhàng mang theo trừng phạt cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái.

Cô gái này sao lại luôn không nghe lời mình như vậy chứ!

Mặc dù về mặt lý trí, anh rất tức giận với hành động của cô, nhưng về tình cảm, bởi vì cô không rời bỏ mình mà anh vô cùng vui vẻ.

Kích động và vui sướng không có chỗ phát tiết trong lòng mới khiến anh cắn cô một cái như vậy.

Đau đớn bất ngờ này khiến chân mày Nhiếp Nhiên hơi cau lại, cô khẽ trừng người đàn ông trước mặt.

Sau khi đẩy anh ra, cô lùi lại.

Hoắc Hoành tưởng là cô giận rồi, giơ tay muốn giữ cô lại để giải thích.

Nhiếp Nhiên thấy anh lo lắng như vậy, lại nhìn bàn tay nắm chặt mình kia thì trong lòng cảm thấy buồn cười.

Cô chỉ muốn đi ra cốp tìm công cụ mà thôi, anh sợ cái gì chứ.

Lúc này hai người đều ở dưới nước không thể nói chuyện, cô chỉ có thể xoay người lại, nâng mặt anh lên hôn một cái, sau đó mới lui ra ngoài, bơi ra sau xe.

Lúc lấy hơi, Nhiếp Nhiên nghĩ, những gã đàn ông kia đều là sát thủ chuyên nghiệp, nói không chừng trong xe sẽ có cái gì đó.

Quả nhiên, sau khi mở cốp ra, cô tìm được mấy khẩu súng và một con dao găm.

Cô lập tức cầm dao găm bơi nhanh về, cắt dây an toàn ra, giải cứu Hoắc Hoành ra khỏi ghế.

“Anh trở thành như vậy là vì ai chứ, cái đồ không có lương tâm này.” Cứ nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, Hoắc Hoành thấy cô trêu chọc mình như thế thì tức giận nói.

Nếu không phải vì bảo vệ cô, anh có thể thảm hại thế à!

Nhiếp Nhiên cười nói: “Đúng đúng đúng, là vì em.”

Cô nói xong nhìn cảnh đường phố bên ngoài, thấy anh đã lái vào khu vực trung tâm thành phố, bèn nói với anh: “Được rồi, dừng xe ở bên kia đi, để em lái cho.”

Nhưng Hoắc Hoành lại lắc đầu, “Không cần, anh lái luôn đến nhà họ Hoắc.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Nhưng như vậy, chân anh...”

“Diễn lâu như vậy, cũng đến lúc nên kết thúc rồi.”

Anh không muốn tiếp tục đấu đá với Hoắc Khải Lãng nữa.

Quá mệt mỏi rồi, loại đấu tranh này giống như không bao giờ kết thúc vậy.

Hôm nay, chính hôm nay, anh phải kết thúc tất cả!

Nhiếp Nhiên ngồi cạnh lập tức cảm nhận được áp lực từ anh, cô quay sang nhìn anh, vẻ mặt nghiêm lại.

Chẳng lẽ...