Chương 1472.1KẾT CỤC CỦA KẺ MẬT BÁO - NHANH CHÓNG GIAO DỊCH
Lâu Á cảm thấy cằm mình sắp bị hắn bóp nát rồi, cơn đau dữ dội kia khiến cô ta sợ hãi tột độ.
“Không... không phải tôi... thật sự không phải tôi...” Cô ta nói đứt quãng, đáy mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Không phải cô?” Vẻ mặt Đạt Khôn rất u ám.
Hắn cười lạnh, sau đó dùng sức quăng cô ta đi.
Lâu Á là con gái, đâu có sức địch lại một người đàn ông như Đạt Khôn.
Cô ta bị quăng đập thẳng đầu vào tường, xây xẩm mặt mày, ngay cả lỗ tai cũng ong ong.
Nhưng, không đợi cô ta hoàn hồn, Đạt Khôn đã bóp chặt lấy cổ cô ta.
“Ưm!”
Lâu Á ú ớ, theo bản năng cạy tay hắn ra.
“Lâu Á, cô lại dám phản bội tôi.” Đạt Khôn càng siết chặt lấy cổ cô ta hơn, giọng nói lạnh như băng.
Lâu Á hoảng sợ trợn to hai mắt, liên tục lắc đầu, “Không phải thế, Khôn lão đại... tôi không phản bội anh… tôi thật sự không phản bội anh… Đó là một chuyện hiểu lầm... hiểu lầm...”
Trên khóe miệng Đạt Khôn là nụ cười khát máu, lạnh lẽo đến cực điểm, “Hiểu lầm? Được, vậy cô nói xem, là hiểu lầm thế nào?”
“Tôi... tôi...” Lâu Á bị vẻ mặt hắn dọa cho đầu óc trống rỗng, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói được cái gì.
Đạt Khôn vốn đã bực mình lại tăng thêm lực tay, lạnh lùng tra hỏi: “Nói!”
Cơ thể Lâu Á run lên, cô ta khó khăn nuốt nước miếng, sau đó mới lên tiếng: “Tôi... tôi không biết... anh có suy nghĩ như vậy, tôi tưởng là… tôi tưởng là anh nhất thời mê muội... cho nên...”
“Cho nên cô đã âm thầm đi mật báo, tiết lộ hành tung của tôi, đúng không?” Vẻ mặt Đạt Khôn lạnh như băng, tiến tới trước mặt cô ta, gằn từng chữ: “Xem ra những năm qua tôi đối xử với cô quá tử tế, khiến cô có ảo giác cô có có thể tự ý làm bậy rồi.”
Lâu Á lắc đầu, một lòng muốn chứng tỏ sự trong sạch của mình, “Không phải thế, tôi... tôi thật... thật sự không cố ý. Thật đấy, tôi thề... tôi chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội anh…”
“Đương nhiên tôi tin cô không cố ý, cô ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, sự trung thành của cô, tôi vẫn có thể biết. Nhưng có trung thành thế nào đi nữa cũng có tác dụng gì, sự ngu xuẩn và tự cho là đúng của cô hại tôi tổn thất một khoản tiền lớn như vậy!”
Nói rồi hắn siết chặt tay hơn.
Trái tim Lâu Á lập tức chùng xuống, cô ta khó khăn cầu khẩn: “Tôi… không phải vậy… tôi... tôi... tôi... tôi thật sự không cố ý... cầu xin anh… tha cho tôi một lần đi...”
Lâu Á làm việc cho Đạt Khôn nhiều năm như vậy, cũng từng đối mặt với cảnh bị lùng quét đến tận hang ổ, nhưng không có một lần nào giống như lần này, cái chết lại cách mình gần tới vậy.
Cô ta thật sự sợ mình sẽ chết, vào lúc này cô ta mới hối hận, hối hận vì tự cho mình là thông minh và tự làm chủ.
“Bỏ qua cho cô? Vậy ai bù đắp cho tổn thất của tôi, hả?”
Lâu Á liều mạng cạy tay hắn ra, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, “Cầu… xin… anh… đừng… giết… tôi… nể tình… tôi bán mạng cho anh… nhiều năm như vậy… cầu xin anh… cầu xin anh…”
Nói đến cuối cùng, cô ta khóc không thành tiếng.
Chương 1472.2KẾT CỤC CỦA KẺ MẬT BÁO - NHANH CHÓNG GIAO DỊCH
Nhưng Đạt Khôn không có chút dao động nào, chỉ cong môi lên cười lạnh, “Cô sai rồi, chính vì nể tình cô kiếm tiền cho tôi nhiều năm, tôi mới cho cô chết một cách thoải mái.”
Nụ cười giống như ác ma kia khiến da đầu Lâu Á tê dại, cô ta kinh hãi lắc đầu, “Không... đừng… cầu xin anh… cầu…”
Cô ta vẫn chưa nói hết câu cầu xin, Đạt Khôn chợt dùng sức, “rắc” một tiếng, đầu Lâu Á mềm nhũn gục xuống.
Đạt Khôn buông lỏng cổ cô ta ra, Lâu Á theo mặt tường tụt xuống, ngã xuống đất.
“Xử lý sạch sẽ cô ta đi.” Hắn lạnh giọng tức giận nói.
Tên thuộc hạ đứng đó bình tĩnh đáp, “Vâng!”
Hắn lập tức gọi người tới kéo Lâu Á ra ngoài.
“Lão đại, vậy chúng ta phải nói với Lâu Ca thế nào?”
Lâu Á là em gái của Lâu Ca, lần này Lâu Á đi ra ngoài lại chết giữa đường như vậy, Lâu Ca nhất định sẽ không vui.
Hắn là thủ lĩnh nghiên cứu, biết em gái mình bị Khôn lão đại giết, nói không chừng đến cuối cùng sẽ thay lòng đổi dạ.
“Nói là lúc đàm phán với Hoắc Hoành bị người ta ám sát, cô ta không cẩn thận bị đạn lạc làm cho bị thương nặng, chết rồi.” Đạt Khôn ngồi trên sofa, giọng nói vẫn lạnh lùng.
Hình như cái chết của Lâu Á vẫn không thể khiến hắn hả giận.
“Lão đại, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Vẫn muốn tiếp tục giao dịch với Tam thiếu à?”
Tên thuộc hạ kia cầm hòm thuốc đi đến trước mặt Đạt Khôn muốn xử lý vết thương cho hắn, nhưng lại bị Đạt Khôn xua tay lui ra. Bây giờ hắn cần đau đớn để đầu óc mình bình tĩnh lại.
“Nếu không thì sao? Bây giờ trừ hắn ra, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?” Đạt Khôn nắm chặt tay bị thương lại, máu tươi lập tức chảy ra, nắm đấm mang theo máu kia đấm mạnh lên bàn trà, “Mẹ kiếp! Con khốn này, giết nó như vậy đúng là dễ dàng cho nó!”
Hắn càng nghĩ càng giận, ném cái hòm thuốc ra ngoài, đập vào màn hình tivi, lõm thành một mảng lớn.
Tên thuộc hạ kia biết bây giờ Đạt Khôn đã giận tới cực điểm, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có thể bị bén lửa.
Nhưng hắn vẫn lấy can đảm hỏi một câu, “Nhưng giảm ba phần, vậy thì lợi nhuận của chúng ta cũng không lớn.”
Đâu chỉ là không kiếm được tiền, lô hàng này của bọn họ là Lâu Á mới nghiên cứu chế tạo ra, độ tinh luyện cao hơn bất cứ hàng nào trong thành phố.
Hơn nữa số tiền kiếm được từ giao dịch ma túy cũng dọa người.
Tính kĩ thì lần này chắc Khôn lão đại không kiếm được rồi.
Đạt Khôn oán hận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rét lạnh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hoắc Chử, giỏi lắm.”
Không chỉ dám hạ thủ giết anh Hai mình, còn dùng chuyện này ép giá, ép mình vào khuôn khổ.
Thủ đoạn này đúng là xuất sắc!
Đạt Khôn ở trong khách sạn nhịn mấy ngày, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hoắc Chử, yêu cầu đích thân gặp hắn thương lượng.
Chương 1472.3KẾT CỤC CỦA KẺ MẬT BÁO - NHANH CHÓNG GIAO DỊCH
Đã là tháng một, gió Bắc vẫn gào thét ở thành phố A, thậm chí hai ngày trước còn có tuyết rơi.
Trong phòng VIP, trên bàn đặt đầy cao lương mỹ vị nóng hổi, nhưng hai người kia không ai động vào.
Ai cũng cầm ly rượu của mình, một người hớn hở đắc ý, một người thì lạnh mặt.
Đạt Khôn vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Chử, hận không thể dùng ánh mắt chém người đối diện ra làm trăm nghìn mảnh.
Bởi vì một khi hắn mở miệng, hắn sẽ tổn thất mất ba phần.
Ba phần!
Hắn luôn cảm thấy Hoắc Chử kém hơn Hoắc Hoành, không đủ đáng sợ, thật không ngờ cuối cùng lại thua trên tay Hoắc Chử.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Đạt Khôn cũng lên tiếng, “Được, tôi đồng ý giảm ba phần.”
Hoắc Chử ngồi đối diện từ khi bước vào không nói một câu lập tức phá lên cười, “Ha ha ha, Khôn lão đại đúng là sảng khoái! Tốt! Nếu Khôn lão đại đã thể hiện thành ý như vậy, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa, anh cảm thấy lúc nào giao hàng được?”
Trên thực tế, từ khi hắn nhận được cuộc điện thoại kia, hắn đã có thể chắc chắn Đạt Khôn chịu thua rồi.
Cho nên hắn mới không lo ngại gì ngồi ở đây lãng phí thời gian với Đạt Khôn như vậy.
Nhưng lúc Hoắc Chử đã lấy được sự chấp nhận của Đạt Khôn, đang định tiến hành giao dịch, Đạt Khôn lại lắc đầu, “Không, mặc dù tôi đồng ý giảm ba phần, nhưng tôi có điều kiện.”
Nụ cười của Hoắc Chử dần nhạt đi, dường như rất kinh ngạc khi lúc này Đạt Khôn còn dám nói điều kiện với mình.
“Điều kiện gì?”
Đạt Khôn uống một ngụm rượu vang, đè nén sự không cam lòng cuối cùng trong lòng mình xuống, sau đó mới nói: “Sau này hàng ở thành phố A và thành phố Z chỉ có thể đặt từ chỗ tôi, được chứ?”
Đây là kế hoạch hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Hoắc Chử ép giá thấp như vậy, nếu như giao dịch trong thời gian ngắn nhất định sẽ thua thiệt, nhưng nếu lâu dài, là đường dây duy nhất, hắn chiếm lĩnh thị trường nơi này trước, sau này lợi nhuận cũng sẽ không ít.
Hơn nữa, hắn rất có lòng tin với lô hàng này.
Ít nhất chưa đến mấy năm, không có ai có thể vượt qua độ tinh luyện Lâu Á nghiên cứu chế tạo ra.
Hoắc Chử nghe thấy thế, bật cười sảng khoái, “Ha ha ha, Khôn lão đại đúng là không chịu chút thua thiệt nào.”
“Tam thiếu nói sai rồi, không phải tôi không thể chịu chút thua thiệt nào, mà là muốn có cục diện hai bên đều có thể cùng thắng.” Trên mặt Đạt Khôn không hề có ý cười, “Thế nào, Tam thiếu có thể đồng ý với điều kiện của tôi không?”
Lần này hắn có thể nói là chịu thiệt từ chỗ Hoắc Chử, thật sự là không cười nổi.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hắn thấy Hoắc Chử giống như đang suy tính thì trầm giọng hỏi: “Tam thiếu, thành ý của tôi rất đủ, bây giờ phải xem anh rồi.”
Câu nói này lúc đầu là Hoắc Chử nói ở trong điện thoại với Đạt Khôn, bây giờ Đạt Khôn trả lại, rõ ràng là đang nhắc nhở lần cuối cùng.
Hoắc Chử cảm thấy mình không nên làm quá tuyệt tình, ngộ nhỡ thật sự chọc giận Đạt Khôn, đến lúc đó vụ hợp tác này thất bại, sẽ được một mất mười.
Theo lý mà nói, chắc chắn Hoắc Khải Lãng đã nhận được tin tức Hoắc Hoành mất tích từ đầu rồi, nhưng ông ta lại chưa làm gì hắn, hiển nhiên là đang đợi xem lần hợp tác này hắn có đàm phán được không.
Nếu như được thì tất cả đều dễ xử lý.
Nhưng nếu như không được, còn khiến huyết mạch duy nhất của ông ta chết, đến lúc đó chỉ sợ kết cục của hắn cũng sẽ không dễ coi.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Hoắc Chử cười nâng ly lên, “Nếu Khôn lão đại đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể nói gì nữa.”
Chương 1472.4KẾT CỤC CỦA KẺ MẬT BÁO - NHANH CHÓNG GIAO DỊCH
Đạt Khôn thấy hắn hứa hẹn, trong lòng buông lỏng một chút, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn hơn, cũng nâng ly lên khẽ cụng với hắn, “Nếu thế thì chọn thời gian giao dịch đi.”
Hoắc Chử chỉ mong có thể sớm hoàn thành giao dịch để ăn nói với đám chú bác kia, lập tức gật đầu nói: “Được, hay là tuần sau đi? Chuyện này kéo dài quá lâu rồi, tranh thủ hoàn thành trước Tết, anh thấy sao?”
“Được, tuần sau giao hàng không có vấn đề.” Đạt Khôn uống một ngụm rượu, sắc mặt vẫn khó chịu như cũ.
“Chắc chắn hàng có thể đến nơi an toàn chứ?” Hoắc Chử hình như không yên tâm, lại hỏi.
Đạt Khôn lạnh mặt nói: “Yên tâm, nhất định có thể đến nơi an toàn.”
“Vậy tôi đợi tin tức tốt của Khôn lão đại.”
Hai người mang tâm trạng riêng ăn trưa.
Đương nhiên, so sánh với Đạt Khôn miễn cưỡng, dĩ nhiên Hoắc Chử cực kì vui vẻ.
Hắn không chỉ thành công bàn được chuyện hợp tác, còn giảm giá được ba phần.
Đây là chuyện ngay cả Hoắc Hoành cũng không làm được.
Lần này trở về, chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ không nói gì mình nữa.
Còn bên chỗ Phó lão đại, hắn tin cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bữa trưa kết thúc, Hoắc Chử ăn uống no đủ mang tâm trạng vui vẻ trở lại Hoắc thị tiếp tục làm việc.
Bây giờ đã là cuối tháng một rồi, giữa tháng hai là Tết, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý rõ ràng trước đó.
Cho nên cả buổi chiều hắn không hề ngừng nghỉ, vừa họp vừa phê duyệt tài liệu, thậm chí còn phải đàm phán kế hoạch hợp tác thu mua đầu xuân với mấy đối tác nước ngoài.
Đến khi làm xong lượng công việc một ngày thì trời đã tối. Bên ngoài phòng làm việc đã không còn ai nữa.
Hoắc Chử thu dọn lại tài liệu, sau đó xuống hầm lái xe về nhà họ Hoắc.
Xe mới vừa vào cổng nhà họ Hoắc, Hoắc Chử đã phát hiện có mấy chiếc xe đỗ ở đó.
Nhìn biển số xe, đều là xe của đám chú bác kia.
Thật kỳ quái, hôm nay không phải là lễ tết gì, sao lại có nhiều người tới nhà họ Hoắc như vậy?
Hoắc Chử mang nghi ngờ đỗ xe xong, sau đó cầm Âu phục áo khoác đi vào trong nhà họ Hoắc.
Mấy người giúp việc đứng ở cửa từ lúc nghe thấy tiếng động cơ đã ra cửa nghênh đón, “Tam thiếu.”
Hoắc Chử không trả lời mà đi thẳng vào.
Hắn vừa vào bên trong phòng khách đã thấy đám chú bác kia đang nói chuyện với Hoắc Khải Lãng.
Hoắc Chử biết bọn họ đặc biệt tới tìm mình, vì vậy ngồi ở trên sofa thuận thế cho bọn họ một nấc thang xuống.
“Ồ? Các chú đang nói chuyện gì với ba thế?”
Chú Hai Lý Đào cười nói: “Đám già cả các chú có thể nói chuyện gì, không ngoài chuyện muốn chờ A Chử dẫn dắt công ty theo con đường phát triển đúng đắn xong, chúng ta sẽ nghỉ ngơi hưởng phúc.”
Một người chú khác cũng gật đầu lia lịa phụ họa, “Đúng đúng đúng, chờ A Chử dẫn dắt công ty vào nề nếp rồi, sẽ đi hưởng phúc.”
“Bây giờ chẳng lẽ công ty không có nề nếp sao? Không phải tất cả những vụ hợp tác vẫn vận hành như bình thường à?” Bây giờ Hoắc Chử là tổng giám đốc của Hoắc thị, phong thái khoan thai, hắn ngồi dựa lưng vào sofa, nhìn rất khác.
Đặc biệt là sau khi bàn chuyện hợp tác với Đạt Khôn, phong thái của hắn càng mạnh thêm.
Lý Đào cau mày, giống như đang nhớ lại, “Tất cả sao? Sao chú lại nhớ có một cái chưa vào nề nếp thế?”
“Được rồi được rồi, mấy người vòng vo lâu như vậy đến năm nào tháng nào mới có thể nói vào chủ đề chính hả! Để tôi hỏi thẳng đi!” Dương Đại Dũng không kiên nhẫn được nữa, ông ta dứt khoát hỏi Hoắc Chử: “A Chử, nghe nói hôm nay cháu đi gặp Khôn lão đại à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy Khôn lão đại nói thế nào, rốt cuộc hắn còn muốn hợp tác nữa không, đã một tháng rồi.”
Lý Đào sợ Dương Đại Dũng thẳng thắn như vậy sẽ khiến Hoắc Chử không vui, vội vàng ngăn lời ông ta, uyển chuyển hỏi: “A Chử, à thì… hợp tác với Khôn lão đại đã kéo dài hơn một tháng rồi, bây giờ rốt cuộc Khôn lão đại có ý gì?”
Dương Đại Dũng hình như không nhìn ra dụng ý của Lý Đào, nói chen vào một câu, “Có phải hắn nói không hài lòng với cháu, cho nên mới không muốn hợp tác với cháu không? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì để A Hoành đi đi, ban đầu vốn cũng là A Hoành nói chuyện với hắn.”
Lần này Lý Đào không cười nổi nữa.
Cái tên ngu xuẩn này, đúng là nói cái không nên nói!
Bây giờ Hoắc Chử là người điều hành của Hoắc thị, chỉ cần một ngày đại ca chưa đá nó xuống thì không thể trở mặt với nó được.
Huống hồ còn nhắc đến người nó kiêng kị nhất trong lòng, đúng là đang tìm chết mà!