Chương 1451.1ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY? - ĐẠT KHÔN TỚI RỒI
Buổi tối hôm đó lúc trở về, nhìn vẻ mặt Hoắc Chử vô cùng vui vẻ.
Khi đó nhà họ Hoắc đang chuẩn bị dọn cơm, Hoắc Khải Lãng ngồi chính giữa, Hoắc Hoành ngồi bên tay trái.
Hoắc Chử vừa vào nhà đã nhìn Hoắc Hoành ngay.
Trong mắt hắn là ý cười không hề che giấu.
Hắn cởi Âu phục ra giao cho người giúp việc đứng ở bên cạnh, sau đó đi nhanh vào trong phòng ăn, cười nói: “Xem ra con về đúng lúc rồi, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn.”
Thật ra thì ở nhà họ Hoắc, buổi tối Hoắc Khải Lãng ăn tối một mình, đặc biệt là sau khi Hoắc Mân chết, ngày nào cũng chỉ có một mình ông ta ngồi ở bên trong phòng ăn.
Hoắc Hoành phải quản lý cả Hoắc thị, không có thời gian về ăn cơm.
Sau đó Hoắc Chử tới, ban đầu cũng sẽ ăn cơm với Hoắc Khải Lãng, nhưng theo dã tâm từng bước tăng lên của hắn, đến khi hoàn toàn nắm được Hoắc thị, lượng công việc của hắn bắt đầu lớn dần, từ hằng ngày biến thành hằng tuần.
Đến khi nắm toàn bộ Hoắc thị trong tay, dần dần hắn lại vươn tay ra mảng vũ khí đạn dược, gần như tuần nào cũng bay tới bay lui trên máy bay, số lần ăn tối với Hoắc Khải Lãng càng ít hơn.
Hôm nay hai người về nhà họ Hoắc đúng giờ, thật sự là vô cùng hiếm thấy.
Hắn kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, gắp thức ăn đưa vào miệng nếm thử rồi lập tức khen ngợi cô Lâm, “Woa, ngon quá, tay nghề của cô Lâm đúng là càng ngày càng tốt.”
“Nếu Tam thiếu thích, ngày mai cô Lâm sẽ làm thêm mấy món nữa.”
Cô Lâm hiếm khi thấy hai vị thiếu gia đồng thời ăn cơm ở nhà, trong nhà họ Hoắc vắng lặng lập tức náo nhiệt thêm mấy phần, giọng nói cũng lộ ra sự vui vẻ.
Nhưng ở đây trừ cô Lâm ra, những người khác đều cảm thấy trong sự náo nhiệt này mang theo cả mùi khói thuốc súng.
Cô Lâm bê đồ ăn lên xong liền rời khỏi phòng ăn.
Trong phòng ăn lập tức chỉ còn lại ba người bọn họ.
Hoắc Chử hình như rất đói, ăn liên tục, thỉnh thoảng còn trò chuyện với Hoắc Khải Lãng và Hoắc Hoành mấy câu. Mặc dù cả bữa cơm, Hoắc Khải Lãng và Hoắc Hoành cơ bản chỉ gật đầu hoặc là ừ một tiếng trả lời hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng nói.
Ngay lúc sắp kết thúc, Hoắc Chử giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Hoành, hỏi: “Anh Hai thế nào rồi? Hạ sốt rồi chứ?”
Cả bữa cơm Hoắc Khải Lãng không có biểu cảm gì, khi nghe thấy Hoắc Chử gọi Hoắc Hoành thì ngước mắt lên.
Tay Hoắc Hoành hơi khựng lại, sau đó mới gật đầu nói: “Ừm, gần khỏi rồi.”
Hoắc Chử cẩn thận nhìn anh từ trên xuống dưới rồi cau mày, “Thật không? Nhưng sao em lại thấy sắc mặt anh Hai vẫn kém thế? Ngay cả cơ thể cũng càng lúc càng gầy đi, có phải là công việc quá bận rộn không? Có cần em giúp không?”
“Không cần, cậu đã quản lý cả Hoắc thị rồi, còn bảo cậu giúp, tôi sẽ áy náy.”
Hoắc Hoành từ chối ngay, vẻ mặt vốn còn ôn hòa trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên anh rất không vui vì đề nghị của hắn.
Nhưng Hoắc Chử lại như không biết, tiếp tục cười nói: “Làm sao có thể, em trai giúp anh có cái gì mà áy náy. Em rất muốn giúp anh Hai.”
Câu nói cuối cùng rõ ràng mang ý tứ khác, khiến người nghe có cảm giác khiêu khích.
Hoắc Hoành ngồi đối diện mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Tạm thời không cần, chờ đến lúc cần tôi sẽ nói.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần anh Hai nói một câu, em nhất định sẽ dốc toàn sức ứng phó. Có điều...” Hoắc Chử dừng lại mấy giây, sau đó lại nói: “Em thấy sắc mặt anh không tốt lắm, không thoải mái thì đừng miễn cưỡng, cùng lắm thì bảo bác sĩ Dương tới khám lần nữa.”
Hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này khiến vẻ mặt Hoắc Hoành hoàn toàn sầm xuống.
Nhiếp Nhiên đứng ở hành lang tầng hai thấy vẻ mặt Hoắc Hoành lạnh lùng, khẽ cong khóe miệng lên.
Khả năng diễn xuất đúng là y như thật.
Chương 1451.2ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY? - ĐẠT KHÔN TỚI RỒI
Nhưng đúng lúc này, Hoắc Khải Lãng lại lên tiếng, “Bác sĩ Dương đã từ chức rồi.”
Hoắc Chử nghe thấy câu này, ý cười xấu xa ở khóe miệng hơi cứng đờ, “Từ chức?”
Đang yên đang lành sao bác sĩ Dương lại từ chức?
“Ừ. Buổi sáng hai ngày trước ông ta chủ động gọi điện thoại tới từ chức, nói là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Hoắc Chử giật mình.
Buổi sáng hai ngày trước?
Đó không phải là ngày ông ta gửi mail cho mình sao?!
Ông ta gửi mail cho mình rồi lại lập tức từ chức, giữa hai chuyện này liệu có liên hệ gì không?
Thời gian trùng hợp khiến hắn không thể không sinh lòng cảnh giác, ngộ nhỡ đây là một cái bẫy thì làm thế nào?!
Hắn bình tĩnh cười, “Vậy thì đổi bác sĩ khác đi, dù sao bệnh viện nhà chúng ta cũng còn nhiều bác sĩ mà.”
Sau đó hắn lập tức áp chế suy nghĩ muốn lấy phần tài liệu ở trong túi quần ra.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Chử không nói gì nữa, vẻ mặt không tránh được lộ ra chút thất vọng.
Thật là, chỉ thiếu chút nữa thôi…
Nhiếp Nhiên mất hứng âm thầm lắc đầu trở về phòng.
Dù sao bữa tối không có kịch hay cũng chỉ là một bữa tối bình thường mà thôi, cô không có tâm trạng xem người khác ăn cơm.
Dưới tầng, Hoắc Chử vẫn vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn qua có vẻ tâm trạng không hề dao động. Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện lúc hắn nói chuyện hơi mất tập trung, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng hơi miễn cưỡng.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ không nhìn ra.
Nhưng rất đáng tiếc, hai người ngồi ở đây đều không phải là người bình thường, ai cũng có thể nhìn ra chút biến hóa nhỏ của hắn.
Đương nhiên Hoắc Hoành biết hắn lo lắng căng thẳng cái gì.
Bởi vì vở kịch này là do một tay anh vạch ra.
Còn Hoắc Khải Lãng không nhìn thấu vẻ mặt Hoắc Chử.
Hoắc Khải Lãng luôn cho rằng vợ chồng bác sĩ Dương là bị Hoắc Chử cướp đi, nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy thì khẽ cau mày lại.
Nếu như là diễn thật thì khả năng của người này đúng là dày công tôi luyện.
Ba người cứ ngồi ở bên trong phòng ăn hàn huyên như vậy nửa tiếng, sau đó Hoắc Khải Lãng được chú Trần đỡ lên tầng. Hoắc Hoành cũng được Nhiếp Nhiên xuống đẩy lên.
Duy chỉ có Hoắc Chử vẫn ngồi ở đó, mặt mũi thoáng u ám.
Ngày mai Đạt Khôn sẽ tới thành phố A!
Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn là tối nay nói chuyện này ra, vậy thì đương nhiên ngày mai việc thảo luận sẽ do mình làm.
Nhưng ai ngờ tự dưng lại có chuyện của bác sĩ Dương xen vào, làm hắn không thể không tạm thời đè chuyện này xuống, để tránh đến lúc đó bị người khác tính toán.
Ngọn đèn vàng ấm áp trên bàn ăn chiếu lên mặt hắn nhưng vẫn không hóa giải được sắc mặt lạnh lùng kia.
Không biết đã qua bao lâu, hắn lấy cái điện thoại trong túi ra, gửi một mệnh lệnh cho một dãy số không lưu tên.
“Lập tức đi tra xem rốt cuộc báo cáo huyết dịch của Hoắc Hoành là thật hay giả.”
Đến khi tin nhắn gửi đi thành công, hắn mới buông điện thoại xuống, vẻ mặt nặng nề đi lên tầng hai.
Cho dù ngày mai không thể đi tiếp đón, chỉ cần chuyện này là thật, vậy thì cuối cùng vụ giao dịch này vẫn là của mình!
Ôm niềm tin như vậy, hắn lạnh mặt về phòng mình.
Chương 1451.3ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY? - ĐẠT KHÔN TỚI RỒI
Hoắc Hoành được Nhiếp Nhiên đẩy vào phòng, sau khi đóng cửa lại, anh giả vờ muốn tắm, hai người nhân lúc vặn nước đầy bồn nói chuyện với nhau.
Đây là thời gian tự do cố định mỗi ngày của bọn họ trong suốt nửa tháng nay.
Trong khoảng thời gian này bọn họ có thể trò chuyện về kế hoạch và phương án tiếp theo.
Ban đầu Nhiếp Nhiên cho là anh thật sự muốn bàn kế hoạch.
Không ngờ chưa được hai ngày, Hoắc Hoành đã bắt đầu không quy củ.
Ôm cô, hôn cô, làm cô chỉ muốn đánh cho anh một trận.
Trừ hai ngày nay vì bản thân trốn tránh nên cô cứ cảm thấy hình như hơi có lỗi với anh, vì thế về cơ bản cô đều thuận theo anh.
“Vừa rồi hình như câu nói kia của Hoắc Khải Lãng đã dọa Hoắc Chử rồi.” Nhiếp Nhiên ngồi ở bên bồn tắm vừa thờ ơ nghịch nước trong bồn, vừa nói với Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành vẫn ngồi trên xe lăn, vẻ mặt không còn nghiêm túc lạnh lùng như vừa rồi lúc ở trong phòng ăn mà bình thản trả lời: “Không có bối cảnh và huyết thống như Hoắc Mân nên mỗi bước hắn hành động đều phải đi vô cùng cẩn thận.”
“Thật là đáng tiếc, tối mai phải đi đón Đạt Khôn rồi, nếu như tối nay lộ ra chuyện này, ngày mai sẽ có thể đổi người đi.” Nhiếp Nhiên bĩu môi thở dài.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng lại bị một câu nói của Hoắc Khải Lãng phá vỡ hoàn toàn.
Mất hứng, thật là quá mất hứng!
Hoắc Hoành cong khóe miệng lên, “Không sao, chỉ là chậm một chút mà thôi, coi như là anh hiếm khi tốt bụng, tiếp đón thay hắn mấy ngày.”
“Tốt bụng?” Nhiếp Nhiên ngước mắt lên rồi lập tức bật cười.
Anh còn dám nói câu này.
Tốt bụng đẩy người ta vào đường cùng à?
Nếu như Hoắc Chử biết tất cả chỉ là một cái bẫy, chắc sẽ tức hộc máu mất.
“Được rồi, không đủ thời gian rồi.” Hoắc Hoành nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên gật đầu, đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng tắm. Ngay lúc cô đi qua Hoắc Hoành lại bị một bàn tay nắm lấy.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cau mày hỏi: “Không phải nói không đủ thời gian sao?”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải tranh thủ mới được.” Vừa nói, Hoắc Hoành vừa đứng lên khỏi xe lăn, kéo cô vào trong lòng mình.
Nhiếp Nhiên không kịp trở tay, cả người ngã vào trong lòng Hoắc Hoành.
Cô khó khăn ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Hoành đang nhắm mắt từ từ cúi đầu xuống.
Nhiếp Nhiên lập tức híp mắt lại, cong hai ngón tay cốc lên trán Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành bị đau lập tức buông tay, che trán mình.
“Mau tắm đi.” Nhiếp Nhiên mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Hoắc Hoành che đầu đứng trong phòng tắm nhìn bóng lưng cô, không nhịn được cười khẽ.
Vốn dĩ còn muốn nhân lúc cô đang áy náy mà thân mật với cô thêm một chút.
Haiz... sớm biết thế thì hôm qua đã quấn lấy cô thêm một lúc nữa rồi.
Sau khi anh đi ra ngoài, Nhiếp Nhiên vào tắm rồi sấy tóc, sau đó trở về phòng sách nghỉ ngơi.
Một đêm bình an vô sự trôi qua như vậy.
Chương 1451.4ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY? - ĐẠT KHÔN TỚI RỒI
Lúc trời bắt đầu sáng lên, Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường vẫn tiếp tục ngủ.
Đến tám giờ cô mới dậy.
Làm vệ sinh cá nhân xong, cô cùng Hoắc Hoành xuống tầng ăn sáng, sau đó lại cùng anh đến công ty.
Ở trong công ty cô là người nhàn rỗi nhất, nhiệm vụ của cô là ngồi trên sofa đọc báo, xem tạp chí, chờ tan ca.
Hoắc Hoành sợ cô nhàm chán quá, muốn tìm cho cô ít chuyện để làm thì bị Nhiếp Nhiên từ chối.
Cô không làm hai việc đâu.
Nhàn rỗi còn hơn bận.
Đối mặt với lý do không chính đáng của cô, Hoắc Hoành cũng không thể làm gì, chỉ có thể mặc cô.
Đến buổi chiều kết thúc hai cuộc họp, anh trở lại phòng làm việc thì thấy cô đang dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh vốn định nhẹ nhàng không quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng khi anh đuổi A Lạc đi, ngẩng đầu lên đã thấy người trên sofa mở mắt ra.
“Nếu như em cảm thấy quá nhàm chán thì có thể đi dạo phố hoặc là đến phòng ăn, hay là anh cho em máy tính để em lên mạng.”
Đó đều là những cách những cô gái bình thường thường xuyên dùng để giết thời gian.
Có điều, Hoắc Hoành quên một chuyện.
Nhiếp Nhiên không phải là cô gái bình thường.
Cho dù kiếp trước ở trong căn cứ hay là kiếp này ở trong quân đội, chờ đợi đối với cô mà nói đã sớm thành thói quen.
Cô lắc đầu, hai tay ôm vai dựa vào sofa, “Em không buồn chán.”
Hoắc Hoành thấy vẻ mặt cô dửng dưng, cả người vùi trong sofa, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện cơ thể cô luôn duy trì trạng thái căng thẳng cơ bản nhất.
Ngay cả lựa chọn vị trí sofa cũng là ở sau chậu hoa, nơi đó là chỗ ẩn nấp tốt nhất trong phòng làm việc, nhưng lại có thể phát hiện ra mục tiêu đầu tiên.
Hai tiếng sau đó, Hoắc Hoành vẫn vùi đầu xử lý công việc, mà Nhiếp Nhiên cũng vẫn yên lặng chờ đợi.
Cho đến khi hoàng hôn chậm rãi buông xuống, đèn ngoài cửa sổ phòng làm việc dần sáng lên.
Lúc này, điện thoại cá nhân của Hoắc Hoành vang lên, anh nói chuyện ngắn gọn mấy câu.
“Đợi anh một tiếng nữa là có thể đi rồi.” Cúp điện thoại, Hoắc Hoành nói với Nhiếp Nhiên.
“Một tiếng?” Nhiếp Nhiên mở mắt, nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ mới hơn năm giờ thôi, phải còn hai tiếng nữa mới đến giờ tan làm của anh.
“Ừm, bên chỗ Khôn lão đại gửi tin tức qua, chuyến bay của hắn sẽ đến trước một chuyến, cho nên đợi lát nữa anh kết thúc công việc là đi tới đó.”
Đến trước?
Nhiếp Nhiên nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
Làm cái nghề như bọn họ, xuất hành đều vô cùng cẩn thận, vì an toàn của bản thân nên báo cáo láo thời gian cũng rất bình thường.
Cô lại tiếp tục chờ đợi.
Một tiếng sau, Hoắc Hoành kết thúc công việc, tắt máy tính, được Nhiếp Nhiên đẩy rời khỏi công ty.
A Lạc đã đợi ở dưới chân công ty từ trước.
Vừa nhìn thấy Hoắc Hoành xuất hiện, hắn vội vàng xuống xe đỡ Hoắc Hoành vào, sau đó để xe lăn vào cốp.
Nhiếp Nhiên cũng ngồi vào phía sau.
Xe chậm rãi khởi động, hòa vào trong dòng xe cộ.
Chương 1451.5ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY? - ĐẠT KHÔN TỚI RỒI
Trên đường đi, bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động.
Hoắc Hoành hình như bị lượng công việc cả ngày làm cho rất mệt mỏi, nhắm hai mắt dựa vào ghế, không nói một lời.
Nhiếp Nhiên liếc góc mặt nghiêng của anh, hiếm khi không nhắm mắt nghỉ ngơi mà nhìn xe cộ đi lại bên ngoài, giống như đang canh chừng cho anh. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Hoàng hôn càng lúc càng thêm sâu.
Đèn đường đã hoàn toàn sáng lên.
Xe xuống đường cao tốc không lâu thì dừng ở ngoài sân bay.
Vừa mới dừng lại, Hoắc Hoành đã tỉnh.
Anh nhìn người bên cạnh, thấy Nhiếp Nhiên luôn duy trì tư thế vừa rồi, biết cô là đang canh chừng cho mình, khóe miệng anh khẽ cong lên.
“Nhị thiếu, bọn họ tới rồi.” Lúc này, A Lạc ngồi ở phía trước thấp giọng nhắc nhở.
Hoắc Hoành thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường.
Nhiếp Nhiên cũng ngước mắt lên, nhìn xuyên qua cửa kính xe, quả nhiên thấy Đạt Khôn liều lĩnh dẫn đầu, Lâu Á cùng với ba bốn vệ sĩ đi sát sau lưng hắn, ra khỏi sân bay.
Nhiếp Nhiên lập tức đẩy cửa xuống xe.
Đạt Khôn thấy Nhiếp Nhiên thì cười lớn, “Cô Diệp, đã lâu không gặp, xem ra lần này từ thành phố W trở lại đã thăng chức rồi nhỉ?”
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa xe, lạnh lùng cười, “Không phải là nhờ phúc của anh nên tôi mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Nhị thiếu sao?”
“Hóa ra là thế, vậy Nhị thiếu phải cảm ơn tôi mới được.” Nói rồi hắn cúi đầu nhìn Hoắc Hoành bên trong xe.
Hoắc Hoành cười ôn hòa, “Đương nhiên, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong, chỉ đợi mời Khôn lão đại đến dùng thôi.”
“Ha ha ha, tốt tốt tốt! Tôi chưa bao giờ uống rượu của thành phố A, lần này tới nhất định phải nếm thử một chút mới được.” Đạt Khôn cười lớn rồi lên thẳng xe.
Nhiếp Nhiên đóng cửa xe cho bọn họ rồi vòng qua đầu xe ngồi lên ghế phụ.
Mấy người Lâu Á thì ngồi ở bên trong chiếc xe phía sau.
Hai chiếc xe rời khỏi sân bay đi tới khách sạn đã đặt trước.
Đạt Khôn ngồi ở bên cạnh Hoắc Hoành, trên mặt vẫn là nụ cười cuồng vọng, nhưng trong lời nói lại lộ ra chút thâm ý, “Hơn nửa tháng ngắn ngủi không gặp, sức khỏe Nhị thiếu vẫn ổn chứ?”
Nhiếp Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, thấy mặt Hoắc Hoành hơi biến sắc, sau đó mới trả lời: “Tạm thời vẫn ổn.”
“Vẫn ổn sao? Vậy thì tốt vậy thì tốt! Anh không biết từ sau khi anh rời đi tôi lo lắng thế nào đâu.” Đạt Khôn nói rất chân thành.
Nhiếp Nhiên nói chen vào, “Khôn lão đại thích uống rượu gì? Rượu mạnh hay là nhẹ? Đến lúc đó tôi bảo người chuẩn bị nhiều hơn.”
“Không phải chứ? Cô Diệp ở lại bên cạnh Nhị thiếu để quan tâm những thứ này à?”
Mặc dù chuyển chủ đề thành công, nhưng Nhiếp Nhiên không ngờ Đạt Khôn lại chĩa mũi nhọn vào mình.
Cô ngước mắt nhìn Đạt Khôn trong kính chiếu hậu, cười như không cười hỏi: “Nghe ý của Khôn lão đại thì tôi nên quan tâm cái gì của anh ấy?”
“Cô ở bên cạnh Nhị thiếu nên quan tâm cái gì tôi không biết, nhưng với năng lực của cô, ở bên cạnh tôi không đến mức phải đi quan tâm tới rượu.”
“Điều đó không phải để chứng minh tầm quan trọng của Khôn lão đại rất lớn sao? Hay là Khôn lão đại cảm thấy mình không quan trọng?”
Một câu nói đơn giản hoàn toàn chặn họng Đạt Khôn.
Hoắc Hoành cười thầm trong bụng, với miệng lưỡi của cô gái này, anh còn không nói lại được, nói gì là Đạt Khôn.
Bầu không khí trong xe cuối cùng vì câu nói kia của Nhiếp Nhiên mà yên tĩnh lại.