Xe xuất phát từ sân bay, đi xuyên qua phố xá náo nhiệt.
Càng đi đến gần nhà họ Hoắc, xe cộ trên đường càng ít.
Lại qua nửa tiếng nữa, biệt thự hoa viên quen thuộc cuối cùng xuất hiện ở trước mắt Nhiếp Nhiên.
Hai cánh cửa sắt chạm hoa rỗng từ từ mở ra, xe chậm rãi lái vào.
Nhiếp Nhiên bị đám vệ sĩ kia mời xuống xe.
Cô nhìn thấy chú Trần đỡ Hoắc Hoành xuống, sau đó đẩy anh đi vào trong nhà nên cũng đi theo.
Ba người cùng tiến vào phòng khách nhà họ Hoắc.
Một năm trước, cô dùng thân phận bạn gái của Hoắc Hoành vào đây, cũng ngay tại chỗ này tận mắt thấy Hoắc Mân thua không còn manh giáp trước Hoắc Hoành dửng dưng thế nào.
Không biết lần này có may mắn thấy Hoắc Chử bị Hoắc Hoành đánh bại như thế không?
“Anh Hai?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Nhiếp Nhiên nhìn lên tầng hai, một người đàn ông anh tuấn tướng mạo xuất sắc đứng ở trên cầu thang, đang cười rất vui vẻ. Trong đôi mắt khi cười mang theo sự lạnh lùng xấu xa, đôi môi mỏng cong lên, nhìn thế nào cũng có cảm giác như kẻ thù.
Anh Hai?
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày.
Không cần phải nói, người này chắc là Hoắc Chử trong truyền thuyết rồi.
Hắn chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt Hoắc Hoành, hai tay đút túi, nhàn nhã hỏi: “Nghe nói lần đi công tác này của anh Hai vô cùng mạo hiểm.”
Trong lời nói của hắn mang theo ý hả hê.
Hoắc Hoành bình thản đáp: “Chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
“Chút chuyện ngoài ý muốn? Lần này anh Hai đúng là sơ ý quá rồi, sao không dẫn theo người mà đã ra ngoài, ngộ nhỡ gặp phải ám sát thì phải làm thế nào?” Câu nói cuối cùng Hoắc Chử nói vô cùng thâm ý.
Nhưng Hoắc Hoành không cho hắn một chút phản ứng nào, giống như là đánh vào bông vải, nói: “Anh gặp ám sát không phải lần một lần hai, đã sớm quen rồi.”
Sau đó anh không để ý đến hắn nữa mà phân phó chú Trần: “Chú Trần, đẩy tôi lên tầng.”
Thật sự là không cho Hoắc Chử chút mặt mũi nào.
Chuyện này khiến Nhiếp Nhiên đứng ở phía sau cong khóe miệng lên.
Cô nhớ hồi đó lúc nói chuyện với Hoắc Mân, Hoắc Hoành rất cung kính.
Sao đến Hoắc Chử lại có thái độ này rồi?
Chẳng lẽ con trai trưởng và con nuôi khác nhau một chữ nên có sự khác biệt thiên đường và địa ngục thế này à?
Lúc đối mặt với đám người này, Hoắc Hoành chưa bao giờ tháo lớp mặt nạ khẩu Phật tâm xà ra. Sao đến Hoắc Chử lại khác thế?
Chú Trần gật đầu một cái, tiếp tục đẩy anh đi lên tầng.
Nhiếp Nhiên cất bước đi theo, lại bị chú Trần ngăn lại, “Cô Diệp xin đợi chút.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhưng cũng không nói nhiều, ở địa bàn của người khác chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Cô quay lại, ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Hoắc Chử bị Hoắc Hoành ngó lơ, lại thấy Nhiếp Nhiên tự nhiên như ruồi bèn đi tới nghi ngờ hỏi: “Cô Diệp? Tôi từng nghe ba tôi nói là có một cô gái cứu anh Hai tôi, chẳng lẽ chính là cô à?”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu với hắn, chào một tiếng, “Tam thiếu.”
Thái độ của cô lạnh nhạt, chỉ có thể nói là đang chào hỏi, không hề tỏ vẻ cung kính hay sợ hãi.
Dù sao thân phận của cô bây giờ cũng là Diệp Nhiễm bán mạng làm việc cho người khác trong giới xã hội đen chứ không phải là Diệp Lan.
Thấy vẻ mặt cô như vậy, Hoắc Chử cảm thấy hơi hứng thú.
Lạt mềm buộc chặt à?
Trong mấy năm đi học ở nước ngoài, số phụ nữ hắn chơi không hề ít, bất luận là lạnh nhạt hay nhiệt tình, đều bị hắn hạ gục.
Cho nên hắn cũng cảm thấy Nhiếp Nhiên chỉ đang ra vẻ, muốn thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.
Nếu không làm sao biết hắn là Tam thiếu nhà họ Hoắc?
Hoắc Chử suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống.
“Cô biết tôi?” Hắn thân thiện cười hỏi.
Với thân phận của hắn bây giờ, cộng thêm gương mặt điển trai hút hồn này thì không có mấy cô gái có thể chống lại sức hút của hắn. Nhưng so với Hoắc Hoành thì vẫn kém một chút.
Nhiếp Nhiên chỉ hơi ngước mắt lên rồi giải thích, “Trừ Tam thiếu Hoắc Chử nhà họ Hoắc ra, không có ai dám gọi Nhị thiếu là anh Hai.”
“Hóa ra là như vậy. Nhưng mà cô Diệp đúng là bản lĩnh, một cô gái lại có thể cứu anh Hai tôi ra ngoài một cách bình an vô sự, thật là lợi hại.”
“Tam thiếu quá khen rồi, chỉ là may mắn mà thôi.”
Hoắc Chử tươi cười, làm như không để ý, hỏi bâng quơ: “Có điều, sao cô Diệp lại quen anh Hai tôi?”
Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn Hoắc Chử phía đối diện.
Đề tài chính đến rồi!
“Do cơ duyên nên quen thôi.”
“Ồ, đó là cơ duyên thế nào vậy?”
Nhiếp Nhiên ung dung cười, “Tam thiếu hỏi rõ như vậy là đang lo lắng tôi làm gì bất lợi với Nhị thiếu à?”
“Một thuộc hạ ở đâu chui ra, còn không thuộc về Hoắc thị, chẳng lẽ tôi không nên lo lắng cho anh Hai à?” Nụ cười trên mặt Hoắc Chử không thay đổi, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại thay đổi chút.
Lúc này Nhiếp Nhiên nhìn thẳng về phía hắn, nghênh đón mũi nhọn của hắn, thâm ý nói: “Tin tôi đi, sự tồn tại của tôi tuyệt đối an toàn hơn một người em trai tự dưng mọc ra rất nhiều.”
Bầu không khí lập tức lạnh đi.
Nụ cười trên mặt Hoắc Chử biến mất.
Vốn dĩ muốn moi chút ít từ cô, ai ngờ tâm trí của cô gái nhỏ nhắn này lại kiên định như vậy, thủ đoạn mình dùng với cô đúng là không có tác dụng.
Không chỉ vô dụng, mà còn bị cô đâm một nhát.
Điều này khiến thiếu gia từ trước đến giờ có nhân duyên tốt với phụ nữ phải biến sắc, nhưng vì thể hiện phong độ đàn ông, hắn cười gằn, nói: “Cô Diệp thật giỏi ăn nói.”
Nhiếp Nhiên đương nhiên cũng sẽ không thua, lại nắm cơ hội châm biếm hắn, “Tam thiếu thật bản lĩnh.”
Hiển nhiên Hoắc Chử biết cô đang ám chỉ bản lĩnh mình đoạt vị trí của Hoắc Hoành, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Nhiếp Nhiên thấy hắn vì mấy câu nói của mình mà đã dao động, nổi giận như vậy thì biết hắn chẳng thể làm được chuyện lớn.
Thiên hạ của Hoắc Khải Lãng sớm muộn gì cũng bị Hoắc Hoành thay thế thôi.
Đúng lúc rơi vào cục diện bế tắc, cửa phòng sách tầng hai mở ra, sau đó chú Trần đi từ bên trong ra, nói với Nhiếp Nhiên: “Cô Diệp, lão gia cho mời cô.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lập tức trở nên nghiêm túc, bởi vì đây mới thật sự là người phải đối phó, còn Hoắc Chử chỉ dùng để chơi mà thôi.
“Tam thiếu, tôi xin lỗi không tiếp nữa.” Nhiếp Nhiên đứng dậy lên tầng luôn, để lại Hoắc Chử vừa giận vừa tức.
Đúng là một con chó ngoan bên cạnh Hoắc Hoành.
Hắn nhìn bóng lưng cô với vẻ mặt, thầm nói trong lòng.
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng hắn, bây giờ cô một lòng một dạ nghĩ xem đối phó với Hoắc Khải Lãng như thế nào.
Lần này cô không còn là bạn gái bên cạnh Hoắc Hoành, mà là một thuộc hạ xuất hiện một cách khó hiểu.
Biến cố đột nhiên như vậy nhất định sẽ khiến Hoắc Khải Lãng nghi ngờ.
Tức là sau khi cô bước vào cánh cửa này, vặn hỏi, ngờ vực, cạm bẫy sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào cô không cẩn thận.
Cô nhất định phải luôn luôn để ý, tính toán từng bước mới có thể bình yên rút lui.
Nhiếp Nhiên ổn định tâm trạng, đi từng bước một lên cầu thang, sau đó cùng chú Trần tiến vào cửa phòng sách.
Cách bài trí trong phòng sách rất trầm ổn, không có gì khác biệt với phòng sách của những gia đình giàu có mà cô tưởng tượng.
Thứ duy nhất khác biệt là rèm cửa sổ bằng vải nhung đỏ thẫm vừa dày vừa nặng khiến căn phòng trông rất u ám.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Khải Lãng ngồi ở sau bàn đọc sách, Hoắc Hoành thì ngồi đối diện ông ta.
Hai người không nói gì, giống như là đang chờ cô.
Nhiếp Nhiên nhất thời không đoán được sóng ngầm giữa bọn họ, chỉ có thể tạm thời án binh bất động đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Chủ tịch Hoắc.”
Hoắc Khải Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt không giận tự uy kia chiếu thẳng về phía cô, “Cô Diệp?”
“Vâng.”
“Mời ngồi.”
Chú Trần lập tức kéo cái ghế bên cạnh Hoắc Hoành ra.
Nhiếp Nhiên cảm ơn, sau đó đi thẳng đến ngồi vào ghế.
Vẻ mặt Hoắc Khải Lãng nghiêm túc lạnh lùng, vẫn như lần đầu gặp năm ngoái, ông ta trầm giọng nói, “Nghe chú Trần nói, lần này nếu như không có cô Diệp trợ giúp, A Hoành có thể khó thoát tai vạ.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Nhị thiếu từ trước đến giờ thông minh hơn người, tôi nghĩ cho dù không có tôi, anh ấy vẫn có thể an toàn vượt qua được.”
Nếu Hoắc Khải Lãng định dạo đầu với cô mấy câu, cô cũng không ngại lãng phí một chút thời gian nói chuyện với ông ta.
Hai người trò chuyện qua lại mấy câu.
Cuối cùng, Hoắc Khải Lãng cũng quay lại chủ đề.
“Không biết cô Diệp làm việc cho A Hoành bao lâu rồi?” Ông ta hỏi.
Nhiếp Nhiên cảnh giác trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ khôn khéo, “Tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ mỗi lần tôi làm xong việc lấy được tiền là được rồi.”
Hoắc Khải Lãng không giận, tỏ vẻ như là hiểu, gật đầu, “Vậy xem ra là không lâu lắm rồi.” Ngay sau đó, ông ta lại hỏi một lần nữa: “Có điều, thế nào cô Diệp cũng phải nhớ tại sao phải xuất hiện ở đó chứ?”
Lúc nói đến chuyện này, vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi thay đổi một chút, cô tựa lưng vào ghế, ý cười ở khóe miệng cứng lại, “Dĩ nhiên là bởi vì tiền rồi, Nhị thiếu không chuyển tiền cho tôi đúng hạn, còn tìm người truy sát tôi, thậm chí mật báo cho cảnh sát, cho nên tôi chỉ có thể đích thân tìm anh ấy nói chuyện thôi.”
Hoắc Khải Lãng thấy cô vẫn còn vì chuyện này mà tức giận, ngay cả vẻ ngoan ngoãn vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất. Giống như chú Trần nói, đây là một người cần tiền không cần mạng.
“Nghe thì thấy không phải là một cuộc gặp mặt vui vẻ gì, vậy tại sao cô còn muốn cứu A Hoành?”
“Bởi vì anh ấy mà chết thì tiền của tôi cũng đi đời nhà ma, cho nên tôi nhất định phải cứu anh ấy.”
Câu nói này của cô lại xác minh câu nói “cần tiền không cần mạng” của chú Trần một lần nữa.
“Còn một vấn đề tôi thật sự rất tò mò, hy vọng cô Diệp có thể giải thích nghi hoặc cho tôi.”
Ông ta vừa nói xong, Nhiếp Nhiên đã cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh có vẻ không ổn định.
Rất nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như không có.
Tiếp đó Hoắc Khải Lãng tiếp tục nói: “Tôi muốn biết, nhiều năm qua, A Hoành liên lạc với cô bằng cách nào?”
Trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức căng thẳng.
Vấn đề này... thật sự đã bị hỏi tới rồi.
Đúng vậy, cô là người hợp tác với Hoắc Hoành, bọn họ liên lạc với nhau thế nào?
Thấy vừa rồi hơi thở của Hoắc Hoành hơi thay đổi, xem ra đã trả lời vấn đề này rồi.
Bây giờ chỉ là đang so sánh lời của hai người bọn họ mà thôi.
Đúng là một con cáo già giảo hoạt.
Nhiếp Nhiên không dám do dự quá lâu, sợ sẽ bị Hoắc Khải Lãng nghi ngờ, nhưng lại không biết câu trả lời của Hoắc Hoành là gì.
Mặc dù bị rơi vào thế bí nhưng cô vẫn giữ vẻ đương nhiên như vừa rồi, “Đương nhiên là điện thoại rồi, xã hội bây giờ chỉ có thể dùng điện thoại và máy tính mới có thể liên lạc, nếu không thì viết thư à?”
Cô cố ý nhắc đến cả điện thoại và máy tính, mượn cái này để xem phản ứng của Hoắc Khải Lãng nhằm thu hẹp phạm vi.
Chú Trần đứng ở bên bàn đọc sách thấy cô ngoan ngoãn không được bao lâu thì lạnh lùng nhắc nhở, “Cô Diệp, lúc lão gia hỏi cô, cô chỉ cần trả lời những gì cô nên trả lời là được rồi.”
“Bây giờ Chủ tịch Hoắc đang hỏi tôi, Chủ tịch Hoắc cũng không gai mắt, chú gai mắt cái gì? Hay là chú còn lớn hơn Chủ tịch Hoắc?” Nhiếp Nhiên cố ý nói.
Quả nhiên chú Trần đã bắt đầu tức giận.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói thì đã thấy Hoắc Khải Lãng khẽ liếc ông ta một cái, khiến ông ta lập tức không dám nói thêm gì nữa.
“Điện thoại? Nhưng tôi kiểm tra tất cả số điện thoại của A Hoành những năm qua đều không có số lạ.” Hoắc Khải Lãng nói thẳng.
Nhiếp Nhiên thở dài trong lòng, đúng là con cáo già, không bị mình đánh trống lảng.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhìn Hoắc Hoành.
“Nghe Chủ tịch Hoắc nói như vậy, xem ra tôi bị Nhị thiếu giấu ở một chỗ rất bí mật nhỉ?” Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu hỏi dò: “Tôi không thể được công khai như vậy sao? Nhị thiếu.”
Hoắc Hoành liếc mắt qua, bình tĩnh nói: “Không phải không thể công khai, mà là không cần công khai. Cô làm việc, tôi đưa tiền, chỉ như vậy mà thôi.”
Nghe thấy anh nói thế, trái tim đã dâng lên tận cổ họng của Nhiếp Nhiên mới dần hạ xuống.
Mặc dù lớp mặt nạ của anh ở trước mặt người ngoài từ trước đến giờ vẫn rất tốt, nhưng cô có thể cảm nhận được sự không ổn định của anh vừa rồi đã hòa hoãn lại.
Điều này có phải là... cô chó ngáp phải ruồi rồi không?
Cô gật đầu theo Hoắc Hoành, “Hình như cũng rất có lý.”
Ngay lúc hai người một xướng một họa, Hoắc Khải Lãng lại ném ra một câu, “Nhưng tôi cũng không tra được trong điện thoại của cô Diệp có cuộc gọi nào gọi đi từ thành phố A.”
Trái tim Nhiếp Nhiên co rút lại.
Số điện thoại của cô?
Đáng chết, Hoắc Khải Lãng đúng là nhanh thật.
Ông ta có thể nhanh chóng điều tra tất cả hồ sơ tài liệu, thậm chí ngay cả số điện thoại của “Diệp Nhiễm” một lần.
Lúc này cô không thể không vui mừng vì Lý Tông Dũng đã nghĩ chu đáo. Biết mình đến gần hang cọp nên đã đặc biệt làm một loạt điều chỉnh thân phận cho mình để tránh lúc này bị vạch trần.
“Xem ra tôi cũng không thể công khai trong điện thoại của cô Diệp rồi.” Hoắc Hoành ở bên cạnh thong thả lên tiếng.
Nhiếp Nhiên nhìn anh một cái, vẻ mặt không thay đổi, dửng dưng nói: “Có gì đâu, tôi có hai số điện thoại, một cái chuyên dùng để đợi lệnh 24/24 giờ từ Nhị thiếu. Không được sao?”
“Vậy mời cô gọi một cuộc ngay bây giờ, không vấn đề chứ?” Hình như Hoắc Khải Lãng đang chờ câu nói này của cô nên thuận thế nói luôn.
Trong lòng Nhiếp Nhiên thoáng căng thẳng.
Cô không phải thần tiên, cũng không phải con giun trong bụng Hoắc Hoành.
Tình hình này là khảo nghiệm sự nhanh trí của mỗi người bọn họ cùng với mức ăn ý giữa hai người. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Diệp Nhiễm” là giả.
Thuộc hạ của Hoắc Hoành cũng là giả.
Điện thoại càng là giả.
Cô phải gọi điện thoại thế nào đây?
Hơn nữa cô có dự cảm, từ đầu tới cuối Hoắc Khải Lãng đang ép mình nói câu này.
Hoặc có thể nói, ông ta luôn ở đây đợi mình.
Đáng chết!
Cô phải làm thế nào đây?
Hoắc Khải Lãng xoay điện thoại bên tay mình một vòng, đẩy tới trước mặt cô.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cái điện thoại kia, vẻ mặt không thay đổi.
Trên thực tế, đầu óc cô đang xoay chuyển.
Lúc cô nói chuyện điện thoại, rõ ràng thấy Hoắc Hoành thở phào.
Tức là điều này không sai.
Hoắc Hoành làm việc nhất định lần nào cũng nghĩ xong hết mới trả lời.
Nếu anh nói là điện thoại, vậy chắc chắn là có.
Có điều cái điện thoại này...
Là của Diệp Nhiễm sao?
Không, không hẳn.
Vừa rồi lúc mình nói có hai số điện thoại, anh cũng không quá phản cảm, thậm chí còn trêu mình.
Rõ ràng là đang ám chỉ mình nói thế không có vấn đề.
Không phải điện thoại của Diệp Nhiễm, vậy thì chỉ còn lại điện thoại của mình!
Điện thoại của cô...
Ở đơn vị, cô chưa bao giờ có số điện thoại của Hoắc Hoành.
Trước kia với thân phận Diệp Lan, Hoắc Hoành cũng không gọi tới số điện cá nhân.
Sau đó vào đơn vị, cô và Hoắc Hoành không liên lạc gì, cho dù có chuyện cũng trực tiếp gặp mặt, hơn nữa phần lớn đều là anh chủ động tìm mình.
Đủ suy nghĩ và giả thuyết nhảy ra, sau đó bị cô phủ nhận tất cả.
Cho đến cuối cùng, cô đột nhiên nghĩ ra, nhớ tới một cái điện thoại giữa bọn họ!
Trên thực tế, đó không phải là điện thoại của cô và Hoắc Hoành, mà là điện thoại giữa Lý Tông Dũng và Hoắc Hoành.
Chỉ có điều lần này Hoắc Hoành cắt đứt liên lạc, Lý Tông Dũng mới đưa điện thoại cho mình, để mình có thể liên lạc với Hoắc Hoành bất cứ lúc nào anh mở máy.
Có phải là cái điện thoại này không?
Nhiếp Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Để chứng thực suy đoán của mình, cô nói ám chỉ: “Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng số điện thoại của anh ấy luôn trong trạng thái tắt máy.”
Nhiếp Nhiên nói xong câu này rồi lại cẩn thận cảm nhận tâm trạng và hơi thở của người bên cạnh.
“Không sao, cứ gọi thử xem.”
Dưới yêu cầu liên tục của Hoắc Khải Lãng, Nhiếp Nhiên nhập từng con số vào.
Tút... tút... tút...
Một giây tiếp theo, trong điện thoại truyền đến tiếng chuông.
Nhiếp Nhiên trợn mắt kinh ngạc.
Không đúng, không phải điện thoại của Hoắc Hoành luôn trong trạng thái tắt máy sao? Sao bây giờ lại gọi được?
Ngay lúc cô nghi ngờ không hiểu, trong ngăn kéo bàn đọc sách truyền đến tiếng rung của điện thoại.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rét lạnh, nhìn Hoắc Khải Lãng lấy cái điện thoại đang rung trong bàn đọc sách ra.
Lần này cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng hiểu rồi.
Thật ra cái điện thoại này đã sớm ở trong tay Hoắc Khải Lãng rồi.
Hoắc Hoành vì muốn giải thích nguồn gốc của cái điện thoại này mà mượn cơ hội này nói là thiết bị liên lạc của hai người bọn họ.
Hoắc Khải Lãng nửa tin nửa ngờ, tìm cô tới chất vấn.
May mà cô thông minh nên mới có thể tránh được.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Khải Lãng ấn tắt điện thoại, vẻ mặt đã không còn cảm giác áp bức như vừa rồi nữa rồi.
Có lẽ là ông ta đã tin lời của hai người bọn họ.
Sự căng thẳng trong lòng Nhiếp Nhiên cũng thả lỏng xuống.
“Không biết cô Diệp có muốn tới Hoắc thị làm việc không?” Sau khi kết thúc nghiệm chứng, Hoắc Khải Lãng đặt điện thoại ở bên cạnh, đan mười ngón tay vào nhau để lên bàn, dáng vẻ trở nên trầm tĩnh hơn.
Nhiếp Nhiên nhíu mày hỏi: “Ngài đang mời tôi sao?”
Sau khi kiểm chứng, xác định thân phận rồi, bắt đầu công tác thu mua à?
“Đúng, tôi rất yêu thích năng lực của cô Diệp, hy vọng cô có thể vào Hoắc thị dốc sức. Như vậy cô sẽ không còn ở chỗ tối nữa, mà là ở chỗ sáng.”
“Nghe như vậy hình như không tệ.” Nhiếp Nhiên giống như thật sự đang suy nghĩ, nhưng sau đó cô lại lắc đầu, “Nhưng tôi tự do quen rồi, thích làm việc một mình, không thích làm thuộc hạ cho người khác. Huống hồ... tôi và Nhị thiếu hợp tác riêng đang rất ổn, không cần phải thay đổi.”
Cô vốn thật sự cảm thấy đề nghị này không tệ. Ở lại bên cạnh Hoắc Hoành, nói không chừng còn có thể giúp được anh.
Nhưng sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy lần này mình xuất hiện rước lấy phiền phức lớn như vậy, vả lại Lý Tông Dũng chỉ bảo mình gặp Hoắc Hoành, tìm hiểu kế hoạch tiếp theo của anh mà thôi chứ không bảo mình tham gia vào trong nhiệm vụ lần này, cho nên cô vẫn không muốn chen chân vào, tránh làm loạn bố cục của Hoắc Hoành.
Hoắc Khải Lãng vốn tưởng cô sẽ đồng ý, nghe thấy cô nhanh chóng trở mặt như vậy, cau mày lại nói: “Nếu như cô chỉ muốn tự do làm việc một mình thì không sao, cô có thể tiếp tục làm việc cho A Hoành, duy trì quan hệ hợp tác giữa hai người. Có điều thân phận sẽ có thay đổi, nhưng sự thay đổi này sẽ không khiến cô thiệt, tất cả mọi thứ của cô đều được bảo đảm, không còn xuất hiện vấn đề như nợ tiền nữa.”
Lần nói chuyện này Hoắc Khải Lãng cũng đã thấy được Nhiếp Nhiên yêu tiền thế nào. Vì vậy ông ta định dùng tiền để thu hút cô gia nhập.
“Nhưng đồng thời tất cả mọi thứ của tôi cũng bị trói buộc, không phải sao?” Đầu óc Nhiếp Nhiên không hề bị mắc lừa.
“Chỉ là trong một số phạm vi mà thôi, tốt hơn bị trói buộc tự do rất nhiều.” Hoắc Khải Lãng hiếm khi cười một tiếng.
Nhiếp Nhiên đứng phắt dậy, trong mắt lạnh đi, “Ông đang uy hiếp tôi à?”
Vẻ mặt cô không còn ôn hòa như vừa rồi nữa.
Chú Trần nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này, theo bản năng đi tới bên cạnh Hoắc Khải Lãng bày ra tư thế bảo vệ.
Ông ta quá rõ cô gái này mà tức giận thì sẽ làm gì.
Nếu như cô ta thật sự giận dữ mà nhào lên, lão gia chắc chắn sẽ bị thương.
“Không, tôi đang cho cô một con đường tắt.” So với chú Trần đang căng thẳng, Hoắc Khải Lãng vô cùng bình tĩnh.
Nhiếp Nhiên lên tiếng hỏi: “Có thể cho tôi mấy ngày suy nghĩ không?”
“Đương nhiên là được, hy vọng đến lúc đó cô có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng. Mấy ngày tới cô ở lại bên cạnh A Hoành là được rồi. Nghe chú Trần nói hai ngày qua cô chăm sóc nó rất tốt.”
“Anh ấy chết thì tôi sẽ không biết tìm ai mà đòi tiền, chỉ là không có cách nào khác mà thôi.”
Lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị đứng lên muốn đi thì Hoắc Khải Lãng lại không đầu không đuôi hỏi một câu, “Có điều... cô Diệp, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Cơ thể Nhiếp Nhiên lập tức hơi khựng lại.
Lúc này ngay cả Hoắc Hoành ngồi ở trong xe lăn cũng run lên.
Bị phát hiện rồi?
Nhiếp Nhiên kiềm chế sự khác thường trong lòng, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, “Tại sao Chủ tịch Hoắc lại nói như vậy?”
Cô không tin Hoắc Khải Lãng vẫn có thể nhận ra cô.
Hồi đó cô ăn mặc như vậy, tuy không đến nỗi như dịch dung, nhưng với gương mặt bây giờ, chắc chắn không liên hệ được với gương mặt hồi đó.
Hơn nữa, lúc ấy Hoắc Khải Lãng cũng không nhìn kĩ mình, làm sao có thể nhận ra được?
“Bởi vì tôi cảm thấy hình như đã từng gặp cô ở đâu rồi.” Hoắc Khải Lãng trả lời chắc chắn.
Bầu không khí vì câu nói này của Hoắc Khải Lãng mà trở nên cứng đờ.