KẾT BẠN ĐỒNG HÀNH Ư? KHÔNG CÓ HỨNG THÚ!
“Có người?”
Tai Diệp Tuệ Văn không thính như Nhiếp Nhiên, nhưng khi thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên cảnh giác như vậy thì thần sắc cũng lạnh đi vài phần. Cô ta đưa tay về phía bên hông, dường như bất cứ lúc nào Nhiếp Nhiên ra lệnh một tiếng là sẽ rút dao ra luôn.
Nhiếp Nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới gần mép cửa động.
Diệp Tuệ Văn cũng lập tức đứng ở bên còn lại, cùng đợi với cô.
Thực ra Nhiếp Nhiên hiểu rất rõ rằng, trong tình huống này, người tới đây cơ bản trên 99% là người của đội dự bị. Vì trước khi đưa bọn họ đến thi sát hạch, chắc chắn cấp trên đã cho người đi thăm dò địa hình trước.
Nhưng dù chỉ có 1% là không phải thì Nhiếp Nhiên cũng vẫn cảnh giác.
Nếu không, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Lỡ như trong phạm vi lớn thế này, nhóm Quý Chính Hổ không lục soát cẩn thận thì sao?
Đôi khi, con người thường vì một phút giây lơ là khinh suất mà khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Mà cô hoàn toàn không thích bị động.
Nhiếp Nhiên dán chặt thân mình lên vách đá ở cửa động, nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng tới gần.
Soạt... Soạt... Soạt...
Lúc này, ngay cả Diệp Tuệ Văn cũng đã nghe thấy.
Cô ta bị lây sự cảnh giác của Nhiếp Nhiên, nhẹ nhàng rút dao quân dụng từ bên hông ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân bên ngoài ngừng lại.
Hai người Nhiếp Nhiên và Diệp Tuệ Văn nhìn nhau trong một giây, sự cảnh giác lại được nâng cao một lần nữa.
Ước chừng khoảng hai giây sau, tiếng bước chân bên ngoài lại tiếp tục vang lên.
Nhưng Nhiếp Nhiên nhạy cảm phát hiện ra tiếng bước chân kia cũng không tùy ý như vừa rồi mà chậm lại, từng bước từng bước vô cùng chắc chắn, cẩn trọng.
Bọn họ đã phát hiện ra trong động có điều bất thường!
Lúc này, Nhiếp Nhiên cũng đã rút dao quân dụng bên hông ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Tới gần rồi...
Càng lúc càng gần...
Cuối cùng, bên ngoài động xuất hiện hai bóng người đang tiến vào.
Nhiếp Nhiên trao đổi ánh mắt với Diệp Tuệ Văn, ý bảo cả hai sẽ ra tay cùng lúc.
Diệp Tuệ Văn khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ngay lập tức, hai người cầm chắc dao quân dụng trong tay, cùng lúc nhào ra phía bên ngoài cửa động.
Mà người bên ngoài dường như cũng đã cảnh giác, cũng cầm dao quân dụng trong tay như họ, ngay khi hai người nhào tới, bọn họ đã chuẩn bị xong toàn bộ.
Trời vừa đổ mưa đêm, bên ngoài động không có lấy một tia sáng, hai bên cứ thế đánh nhau trong không gian tối đen như mực.
Trong tình huống không nhìn thấy rõ đối phương là ai, đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ xuống tay độc ác.
Mỗi một chiêu hầu như đều nhắm vào chỗ trí mạng của đối phương, vô cùng sắc bén.
Nhưng mà năng lực của đối phương cũng không thể khinh thường, dường như kẻ đó có thể đoán được ý đồ của cô nên luôn có thể tìm được giải pháp hóa giải những đòn đánh trí mạng của cô trong thời điểm nguy cấp nhất.
Sau khi ra mấy chiêu, Nhiếp Nhiên bỗng cảm thấy chiêu thức kia quả thật rất quen, dường như cô đã từng so tài vào lúc nào đó rồi.
Cô dần thu hồi sát ý, chuyển sang trạng thái vừa công vừa thủ. Cô không chắc chắn lắm, chỉ do dự gọi một tiếng, “Uông Tư Minh? “
Cô vừa gọi tên anh ta, động tác của ba người còn lại đều ngừng lại.
Có điều lực đạo trên chân Diệp Tuệ Văn quá mạnh nên không dừng đúng lúc được, đã đá một cước vào người đối phương, người nọ đứng tại chỗ kêu rên một tiếng đau đớn.
“Nhiếp Nhiên?” Người đang đứng đối diện liền kinh ngạc nói.
“Là tôi.” Nhiếp Nhiên lập tức thu dao quân dụng lại rồi lùi lại để tránh cho Uông Tư Minh bị ngộ thương vì phản xạ của thân thể cô.
Sau khi được khẳng định chắc chắn, Uông Tư Minh lập tức ngừng tay.
“Ui? Là người một nhà ư?” Diệp Tuệ Văn áy náy chạy tới đỡ người nọ đứng dậy, “Thật ngại quá, tôi không biết thì ra đều là người một nhà cả.”
“Cô không biết thì thôi, nhưng… cô cũng không thể làm như vậy chứ…” Người kia nói một cách ngắc ngứ, trong giọng nói tràn đầy sự đau đớn.
Xem ra cú đá kia cô ta dùng sức rất lớn.
Bọn họ đi về phía cửa động, ánh lửa chiếu lên cả bốn người, lúc này mới có thể thấy được hết thảy bộ dạng của họ.
Nhiếp Nhiên thấy người được Diệp Tuệ Văn đỡ là Tôn Hạo của lớp 1.
Lúc này, vẻ mặt anh ta vô cùng đau đớn, cơ thể đã gập cong lại.
Khi Uông Tư Minh nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì bèn hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng.” Nhiếp Nhiên thu dao quân dụng về bên hông mình, đi vào trong động.
Khi nãy, lúc cô ở trong hang động chờ bọn họ đã vô cùng lo lắng cho bữa tối còn đang nằm trên giá nướng của mình. Nếu cơm tối của cô mà bị cháy thì cô nhất định sẽ đánh chết hai tên gây rối này.
Uông Tư Minh cũng đi vào theo, “Tôi đi ngang qua đây, đúng lúc Tôn Hạo ngửi thấy mùi đồ nướng nên mới tới xem một chút.”
Tôn Hạo đi theo sau Uông Tư Minh, vừa thấy trong động quả đúng là đang nướng đồ ăn thì kích động đến nỗi quên sạch đau đớn trên người. Anh ta chỉ vào đồ trên bếp lửa rồi nói: “Cậu nhìn xem, tôi đã nói là ở đây có mùi thức ăn rồi mà.”
“Sau đó thì suýt nữa bị tôi biến thành đồ ăn.” Diệp Tuệ Văn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn thân dưới của anh ta, không hề khách khí mà nói mỉa.
Bị nhắc nhở như vậy, Tôn Hạo lại cảm thấy đau đớn không nói nổi thành lời.
Đường đường là binh sĩ nam lớp 1 lại suýt nữa bị binh sĩ nữ lớp 6 đá cho tàn phế, chuyện này mà truyền ra ngoài thì quả thật là làm trò cười mà.
Nhưng trọng điểm là cô ta đã đá trúng chỗ yếu ớt nhất trên người một người đàn ông...
Dù anh ta có là bộ đội đặc công thì cũng không chịu nổi!
“Coi như cô lợi hại!” Tôn Hạo khom người, hai chân chụm lại, nghiến răng nói từng từ từng chữ với Diệp Tuệ Văn đứng bên cạnh.
“Ai bảo anh đứng ở cửa không lên tiếng, cứ lén lén lút lút làm gì.”
“Không phải là do tôi thấy trong động không có chút âm thanh nào nên mới thấy kỳ quái hay sao?” Tôn Hạo cố gắng muốn đứng thẳng dậy, nhưng mặt anh ta vẫn rất nhăn nhó.
“Giờ đã tìm hiểu xong, anh có thể đi rồi.” Nhiếp Nhiên lấy cá và thỏ đã nướng chín trên kệ bếp xuống, đặt ở chỗ cách xa đống lửa rồi hạ lệnh đuổi khách.
Tôn Hạo vừa nghe cô nói vậy liền không quản đau đớn trên người nữa, tiến đến ngồi gần bên con thỏ, mặt dày cười nói: “Đừng mà, khó lắm mới có cơ hội gặp nhau thế này, cung kính mời không bằng vô tình gặp mặt mà... “
Vừa nói, anh ta đã vươn tay ra hướng về phía đùi thỏ.
Thấy vậy, Diệp Tuệ Văn lập tức vọt tới đập tay anh ta xuống, bảo vệ con thỏ vừa nướng xong rồi hung tợn nói: “Anh nghĩ hay nhỉ? Đây là con thỏ mà tôi bắt mãi mới được, anh đứng bên cạnh đợi cho tôi.”
Tôn Hạo bị đánh đau liền ôm tay, giả vờ đáng thương nói, “Tôi nói này, đã một ngày một đêm tôi không có gì ăn, giờ lại bị cô đánh liền hai cái, đau đến nỗi đứng cũng không nổi nữa rồi. Bà chị tốt của tôi ơi, xin bà chị thương xót cho tôi với, chỉ cần cho tôi một miếng thôi, cùng lắm thì ngày mai tôi sẽ đi bắt cho về đền cho bà chị.”
“Thôi đi, anh nghĩ tôi sẽ tin lời của kẻ một ngày một đêm chưa bắt được cái khỉ gì sao?”
“Không phải tôi không bắt được gì, mà là vì tôi bị sập bẫy, phải đợi một ngày một đêm, lúc nãy mới được Uông Tư Minh cứu ra.”
Diệp Tuệ Văn nghe thấy Tôn Hạo nói mình bị sập bẫy thì giống như tìm được người cùng cảnh ngộ, “Anh cũng bị sập bẫy?”
“Cũng ư?” Lỗ tai Tôn Hạo dựng thẳng lên, nhíu mày nói, “Thì ra cô với tôi đều như nhau sao? Mọi người đều là chiến hữu đồng bệnh tương lân cả, cho tôi ăn đi.”
Vừa nói, anh ta vừa vươn tay túm lấy một cái đùi thỏ.
Diệp Tuệ Văn lập tức tránh anh ta, chỉ về phía Nhiếp Nhiên ở đối diện, “Sao anh không đòi ở chỗ Nhiếp Nhiên ấy?”
Tôn Hạo tiến đến bên cạnh Diệp Tuệ Văn, thấp giọng nói, “Tôi vẫn còn muốn sống, chưa muốn đi đường chết.”
Trong đội dự bị, không một ai không biết tới sự khủng bố của Nhiếp Nhiên.
Đánh Trần Duyệt tới mức mặt mũi hoàn toàn thay đổi, buộc phải rút khỏi đội dự bị; dẫn theo mấy người lớp 6 tay không gỡ mìn, tiêu diệt hơn trăm tên cướp biển; sau đó khi ở Quân khu 2, lại còn dám một mình đột nhập vào hang ổ cướp biển.
Trước sự quyết đoán đó, ai mà dám cướp đồ ăn của cô chứ!
Sau khi nghe anh ta nói vậy, Diệp Tuệ Văn không nhịn được mà bật cười khúc khích thành tiếng. Thì ra người khác sợ Nhiếp Nhiên như vậy cơ à? Xem ra bản thân cô ta vẫn còn dũng cảm chán.
“Được rồi, vì những lời này của anh, tôi sẽ thưởng cho anh một miếng.” Diệp Tuệ Văn vô cùng hào sảng vỗ vai anh ta, dáng vẻ như “chị đây che chở cho cậu”.
“Vậy cảm ơn bà chị.” Tôn Hạo nhân lúc Diệp Tuệ Văn không chú ý, giật phăng lấy nửa con thỏ.
“Này này! Tôi nói chỉ cho anh một miếng thôi cơ mà, ai cho phép anh ăn hẳn một nửa?” Diệp Tuệ Văn quýnh lên, lập tức cướp lại.
“Không cần phải tức giận thế chứ, đằng nào cũng là phần thưởng, chi bằng thưởng nhiều một chút đi mà.”
“Cái gì mà thưởng nhiều một chút đi hả? Anh có tin tôi đá hỏng anh luôn không!”
Hai người cứ thế đùa giỡn, diễn tiết mục tôi đuổi anh tránh trong động.
Nhiếp Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ ăn con cá còn lại, coi như không hề nhìn thấy hai người kia.
Uông Tư Minh nhìn cô một lúc rồi đi tới nói: “Trùng hợp thật, cô cũng đi đường này.”
“Chỉ là tạm thời trùng hợp, sẽ nhanh chóng tách ra thôi.”
“Tách ra ư? Đừng tách ra mà, vất vả lắm mới có thể tìm được chiến hữu ở nơi rộng lớn thế này, bốn người chúng ta kết bạn mà đi cùng nhau không phải sẽ an toàn hơn sao?” Khi Tôn Hạo chạy ngang qua sau lưng Nhiếp Nhiên, nghe cô nói vậy thì ngừng lại, nhào tới bên cạnh chỗ cô đang ngồi mà nói.
Uông Tư Minh cũng gật đầu nói: “Tôn Hạo nói không sai, bốn người chúng ta cùng đi thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau một chút.”
“Ba người đi cũng rất an toàn, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau ư?” Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt cô đen láy như mặt biển yên ả không một gợn sóng, rộng mênh mông nhưng cũng lạnh lùng sâu thẳm.
Quả thật là cô đang coi thường Uông Tư Minh.
Uông Tư Minh biết từ trước tới nay cô luôn lạnh lùng, xa cách với anh ta khiến cho anh ta không thể bước tới gần cô. Anh ta tự giác lùi lại vài bước, từ tốn nói: “Vậy cô tự chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Không biết có phải do mấy câu nói của Nhiếp Nhiên khiến bên trong động trở nên tẻ ngắt hay không, Diệp Tuệ Văn nhìn Uông Tư Minh ngồi một mình bên đó, cũng không ăn uống gì, nhỏ giọng nhắc nhở Tôn Hạo bên cạnh mình, “Anh để một chút cho Uông Tư Minh đi.”
Uông Tư Minh cười xua tay, “Không sao, để cậu ta ăn đi, tôi không đói.”
“Thôi đi, lúc cứu tôi, cậu đã tốn nhiều sức lực như vậy rồi, cũng chưa ăn cơm tối, sao có thể không đói được chứ?” Tôn Hạo xẻ một cái đùi thỏ đưa tới cho anh ta.
Uông Tư Minh không chối từ, chậm rãi ăn.
“Cô yên tâm, đồ ăn ngày mai tôi sẽ cân hết, tôi bảo đảm sẽ bắt thỏ về cho cô.” Sau khi Tôn Hạo ăn xong một cái đùi thỏ thì quay sang bảo đảm với Diệp Tuệ Văn.
Sau khi ăn xong nửa con cá, Nhiếp Nhiên đi tới tảng đá cách đống lửa không xa rồi ngồi xuống.
Diệp Tuệ Văn thấy cô chỉ ăn một nửa con cá nướng trên cành cây thì thấy khó hiểu: “Nhiếp Nhiên, cô không ăn nữa sao?”
“Ừ, tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn, tôi nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, cô tựa người vào tảng đá, kéo vành mũ thấp xuống che toàn bộ khuôn mặt lại.
“Ừ, vậy cô ngủ đi.” Tôn Hạo sung sướng, hớn hở trả lời, khi thấy nửa con cá đang còn dựng ở bên đống lửa thì nhanh tay cầm lên, vui vẻ gặm.
“Anh cho tôi một chút! Đây là cá do tôi bắt mà!” Diệp Tuệ Văn bực bội nói.
“Nào nào nào, cô từ từ, cá rơi mất bây giờ!”. Tôn Hạo không dám tranh đoạt nhiều với Diệp Tuệ Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta cầm nửa con cá đi.
Uông Tư Minh ăn xong cái đùi thỏ trong tay liền hỏi hai người bên cạnh: “Ban đầu hai người đi đường nào?”
Diệp Tuệ Văn cũng ăn xong, cô ta lấy bản đồ ra chỉ cho anh ta xem, “Tôi vốn đi đường này.”
Tôn Hạo cũng lại gần rồi liếc mắt nhìn, chỉ vào con đường mà Diệp Tuệ Văn chỉ, anh ta nói: “Tôi cũng đi đường này, vốn nghĩ là đường này sẽ tương đối an toàn, ai ngờ tất cả đều là cạm bẫy, chẳng bao lâu tôi đã ngã luôn rồi.”
“Anh là thành viên lớp 1 mà còn sợ mấy cạm bẫy kiểu này sao?” Diệp Tuệ Văn liếc nhìn anh ta, trong mắt ẩn chứa ý cười nhạo.
Tôn Hạo vội phản bác: “Lớp 1 thì làm sao chứ? Lớp 1 cũng là người cơ mà, có phải khúc gỗ đâu, vẫn có thể bị đánh, bị ngã chứ.”
“Tôi nghĩ rằng sĩ quan huấn luyện An sẽ huấn luyện các anh thành những chiến sĩ sắt thép cơ!”
“Điều kiện tiên quyết là phải có sĩ quan huấn luyện An ở đó đã! Mà thầy ấy lại bị bệnh, nhưng lại không thích người khác đến thăm.”
“Vậy à? Mà thôi nói gì thì trong lúc sát hạch huấn luyện mà anh còn có thể mắc bẫy thế này, xem ra anh thuộc loại cản trở của lớp 1 rồi.”
“Này này này, không được công kích cá nhân như vậy!”
“Tôi đang nói sự thật mà.”
Hai người bọn họ cứ thế, anh một câu tôi một câu, âm lượng càng ngày càng lớn. Uông Tư Minh không nhịn được nhắc nhở một câu, “Này, nói nhỏ chút, Nhiếp Nhiên đang ngủ.”
Hai người kia lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên rồi cùng im bặt, nhưng ánh mắt cả hai vẫn tiếp tục “trao đổi” không hề gây ra tiếng động.
Lúc này, người được cho rằng đang ngủ say là Nhiếp Nhiên đã mở mắt ra vào lúc mà Tôn Hạo đề cập tới sĩ quan huấn luyện An.
Lúc nghe Tôn Hạo nói những lời đó, chẳng hiểu tại sao, tâm tình uể oải, buồn ngủ của cô bỗng chốc bị phá hỏng.
... Sĩ quan huấn luyện An không thích người tới thăm anh ta.
Không thích ư?
Nhiếp Nhiên nhớ lại ngày hôm đó, một mình anh ta ngồi trong vườn hoa nhỏ ở bệnh viện, vừa yên tĩnh, lại vừa cô độc.
Không biết có phải vì cô đã lén lút bỏ thuốc anh ta hay không mà cô luôn quan tâm tới tình hình của anh ta.
Theo lý thuyết, hôm đó, lúc thấy tình huống của anh ta ở bệnh viện thì không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, hiện giờ tuổi tác và cơ thể anh ta đều đang trong giai đoạn vàng trong quân đội, cùng lắm chỉ là hơi suy nhược mà thôi.
Nhưng đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, anh ta vẫn lần lữa không quay về đơn vị.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Bị cái chết của Thiên Dạ đả kích ư?
Càng nghĩ nhiều, tinh thần cô càng tỉnh táo.
Mãi cho tới khi ba người Diệp Tuệ Văn thảo luận xong xuôi đường đi tiếp theo rồi đi ngủ, Nhiếp Nhiên vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Trong hang động hoàn toàn yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng thổi vù vù của gió đông thổi bên ngoài.
Cô dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần một lát, khi xác định được rằng bọn họ đều đã ngủ say, lúc này cô mới mở mắt ra rồi nâng mũ lên, đứng dậy để chuẩn bị rời đi.
“Cô muốn đi sao?” Đúng lúc này, người lẽ ra đang nhắm mắt ngủ say là Uông Tư Minh ngồi cách đó không xa lại mở mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên dừng bước, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Dù sao cũng không ngủ được, không bằng nhân lúc đêm tối mà rời đi. Cơn mưa sáng hôm nay đã khiến hành trình của cô bị chậm trễ không ít, phải nhanh chóng tăng tốc mới được.
Vốn cô dự tính sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi, kết quả là phải miễn cưỡng kéo dài hành trình thêm một ngày rưỡi.
“Thực sự không thể đồng hành cùng nhau sao?” Uông Tư Minh đứng dậy.
Nhiếp Nhiên lãnh đạm quăng lại một câu, “Tôi không có hứng thú.”
Sau đó cô không hề quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Uông Tư Minh đứng ở cửa động nhìn theo bóng lưng cô.
Anh ta không hiểu lắm, Nhiếp Nhiên đối với ai cũng không tệ, dù là thật hay giả thì chí ít cô cũng không hề bài xích bọn họ, cho dù thái độ của bọn họ đối với cô không tử tế gì thì cô vẫn có thể bao dung hết thảy.
Nhưng vì sao từ đầu tới cuối, cô lại luôn thể hiện thái độ coi thường đối với anh ta một cách rõ ràng như vậy?
Anh ta thực sự không hiểu.
Đến khi thấy bóng lưng của Nhiếp Nhiên hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Uông Tư Minh mới thu hồi tầm mắt, quay lại trong hang động để nghỉ ngơi một lát.
Bóng đêm vẫn cứ thâm trầm như trước.
Nhưng sau khi Nhiếp Nhiên rời đi, Uông Tư Minh lại không hề buồn ngủ chút nào.
Sau khi anh ta lăn qua lăn lại một hồi, sắc trời thâm trầm của màn đêm dần dần đổi sang màu lam đậm.
Có lẽ mọi người đều biết bản thân đang trong kì sát hạch nên không ngủ quá sâu giấc, ai nấy đều nhanh chóng tỉnh lại.
Khi Diệp Tuệ Văn tỉnh lại thì phát hiện trong động không còn bóng dáng của Nhiếp Nhiên, tò mò hỏi: “Nhiếp Nhiên đâu rồi? Cô ấy đã đi bắt cá rồi?”
“Cô ấy đi rồi.” Uông Tư Minh đứng ở cửa động, vừa chỉnh lại trang bị trên người vừa trả lời cô ta.
“Đi rồi ư? Sao lại đi sớm vậy chứ? Giờ mới khoảng năm giờ sáng chứ mấy.” Diệp Tuệ Văn nhìn sắc trời thì liền kinh ngạc.
“Cô ấy đi từ nửa đêm rồi.”
“Hả? Nhất định là do tôi quá chậm chạp, hơn nữa thi thoảng lại bị sập bẫy nên làm lỡ hành trình của cô ấy.” Diệp Tuệ Văn ảo não nói.
“Cô đừng nghĩ nhiều, cô ấy là kiểu người thích làm việc độc lập mà thôi.”
“Có vẻ như anh hiểu cô ấy rất rõ nhỉ, không phải anh thuộc lớp 1 sao?” Diệp Tuệ Văn tò mò hỏi.
“Ba của hai bọn tôi quen nhau.”
“Thì ra là vậy, tôi đã nói rồi mà! Cái đám binh sĩ nữ chỗ tôi chỉ toàn nói bậy, nói cái gì Nhiếp Nhiên có thủ đoạn quyến rũ đàn ông chứ.”
“Bọn họ nói Nhiếp Nhiên quyến rũ đàn ông ư?” Uông Tư Minh vừa nghe nói vậy thì lập tức nhướng mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
Trong hang động hoàn toàn yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng thổi vù vù của gió đông thổi bên ngoài.
Cô dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần một lát, khi xác định được rằng bọn họ đều đã ngủ say, lúc này cô mới mở mắt ra rồi nâng mũ lên, đứng dậy để chuẩn bị rời đi.
“Cô muốn đi sao?” Đúng lúc này, người lẽ ra đang nhắm mắt ngủ say là Uông Tư Minh ngồi cách đó không xa lại mở mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên dừng bước, nhẹ nhàng ừ một tiếng. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Dù sao cũng không ngủ được, không bằng nhân lúc đêm tối mà rời đi. Cơn mưa sáng hôm nay đã khiến hành trình của cô bị chậm trễ không ít, phải nhanh chóng tăng tốc mới được.
Vốn cô dự tính sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi, kết quả là phải miễn cưỡng kéo dài hành trình thêm một ngày rưỡi.
“Thực sự không thể đồng hành cùng nhau sao?” Uông Tư Minh đứng dậy.
Nhiếp Nhiên lãnh đạm quăng lại một câu, “Tôi không có hứng thú.”
Sau đó cô không hề quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Uông Tư Minh đứng ở cửa động nhìn theo bóng lưng cô.
Anh ta không hiểu lắm, Nhiếp Nhiên đối với ai cũng không tệ, dù là thật hay giả thì chí ít cô cũng không hề bài xích bọn họ, cho dù thái độ của bọn họ đối với cô không tử tế gì thì cô vẫn có thể bao dung hết thảy.
Nhưng vì sao từ đầu tới cuối, cô lại luôn thể hiện thái độ coi thường đối với anh ta một cách rõ ràng như vậy?
Anh ta thực sự không hiểu.
Đến khi thấy bóng lưng của Nhiếp Nhiên hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Uông Tư Minh mới thu hồi tầm mắt, quay lại trong hang động để nghỉ ngơi một lát.
Bóng đêm vẫn cứ thâm trầm như trước.
Nhưng sau khi Nhiếp Nhiên rời đi, Uông Tư Minh lại không hề buồn ngủ chút nào.
Sau khi anh ta lăn qua lăn lại một hồi, sắc trời thâm trầm của màn đêm dần dần đổi sang màu lam đậm.
Có lẽ mọi người đều biết bản thân đang trong kì sát hạch nên không ngủ quá sâu giấc, ai nấy đều nhanh chóng tỉnh lại.
Khi Diệp Tuệ Văn tỉnh lại thì phát hiện trong động không còn bóng dáng của Nhiếp Nhiên, tò mò hỏi: “Nhiếp Nhiên đâu rồi? Cô ấy đã đi bắt cá rồi?”
“Cô ấy đi rồi.” Uông Tư Minh đứng ở cửa động, vừa chỉnh lại trang bị trên người vừa trả lời cô ta.
“Đi rồi ư? Sao lại đi sớm vậy chứ? Giờ mới khoảng năm giờ sáng chứ mấy.” Diệp Tuệ Văn nhìn sắc trời thì liền kinh ngạc.
“Cô ấy đi từ nửa đêm rồi.”
“Hả? Nhất định là do tôi quá chậm chạp, hơn nữa thi thoảng lại bị sập bẫy nên làm lỡ hành trình của cô ấy.” Diệp Tuệ Văn ảo não nói.
“Cô đừng nghĩ nhiều, cô ấy là kiểu người thích làm việc độc lập mà thôi.”
“Có vẻ như anh hiểu cô ấy rất rõ nhỉ, không phải anh thuộc lớp 1 sao?” Diệp Tuệ Văn tò mò hỏi.
“Ba của hai bọn tôi quen nhau.”
“Thì ra là vậy, tôi đã nói rồi mà! Cái đám binh sĩ nữ chỗ tôi chỉ toàn nói bậy, nói cái gì Nhiếp Nhiên có thủ đoạn quyến rũ đàn ông chứ.”
“Bọn họ nói Nhiếp Nhiên quyến rũ đàn ông ư?” Uông Tư Minh vừa nghe nói vậy thì lập tức nhướng mày, sắc mặt hơi trầm xuống.