QUÁ TỰ PHỤ? COI THƯỜNG CHIẾN HỮU?
“Bây giờ tôi tự lo còn không xong, cảm ơn cô thế nào?” Diệp Tuệ Văn nhìn cảnh ngộ của mình rồi ngước khuôn mặt nhỏ lên xoắn xuýt nói: “Hay là đợi sau khi trở về, tôi sẽ tìm cơ hội cảm ơn cô.”
“Tôi không có hứng thú với việc cảm ơn sau khi về của cô, chi bằng...” Nhiếp Nhiên ngồi xổm ở bên trên, khóe miệng mang ý cười xấu, nói với Diệp Tuệ Văn trong hố: “Cô làm cu li cho tôi, tôi cứu cô lên, được chứ?”
Diệp Tuệ Văn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhiên, “Cô muốn tôi làm cu li gì?”
Bây giờ không phải là đang khảo hạch sao?
Tại sao phải làm cu li?
Tại sao cô ta cảm thấy không hiểu câu nào của Nhiếp Nhiên vậy?
Nhiếp Nhiên như nhìn thấu sự hoang mang của cô ta, tốt bụng giải thích: “Dựng một chỗ che chắn giúp tôi.”
Diệp Tuệ Văn bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Nhiếp Nhiên là muốn lợi dụng mình.
“Thế cô làm gì?”
“Tôi phụ trách cứu cô lên.”
“...” Tức là cô không cần làm cái gì khác sao? Diệp Tuệ Văn vô cùng cạn lời.
Một lúc sau, cô ta mới nói: “Tôi có thể tự ra ngoài, cảm ơn ý tốt của cô.”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Nếu cô đã nói như thế thì tôi cũng không ép. Có điều sắp mưa rồi, hơn nữa trận mưa này không nhỏ, mưa rơi xuống đất sẽ nhão ra, đến lúc đó cô càng khó ra ngoài, nói không chừng sẽ còn có thể bị chôn, cô tự cẩn thận một chút.” Nhiếp Nhiên giả vờ tốt bụng nhắc nhở cô ta, “Đúng rồi, nhớ lúc nào cũng phải cầm đạn tín hiệu trong tay, đề phòng lúc bị chôn còn kịp phát tín hiệu cầu cứu.”
Mặt Diệp Tuệ Văn biến sắc.
Không phải cô ta không biết nơi này là đất xốp.
Nhưng mà… trời mưa?
Sẽ mưa sao?
Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mới phát hiện bầu trời cực kì âm u.
Vẻ mặt Diệp Tuệ Văn nặng nề, cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, Nhiếp Nhiên lại đột nhiên đứng dậy, có vẻ là muốn rời đi.
Trái tim Diệp Tuệ Văn căng thẳng, buột miệng gọi Nhiếp Nhiên ngoài hố: “Đợi đã!”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, khóe miệng khẽ cong lên.
Cá sắp cắn câu rồi.
Cô quay đầu lại, hỏi: “Còn có chuyện gì nữa? Là muốn tôi nể tình bạn lấy giúp cô mấy cái lá cây để che à?”
Đối mặt với lời trêu chọc của cô, Diệp Tuệ Văn nghiến răng, không cam lòng gằn từng chữ: “Tôi đồng ý với cô!”
Có điều Nhiếp Nhiên lại không đồng ý ngay mà thản nhiên nói: “Cơ hội chỉ có một lần, cô đã từ chối rồi.”
“Cô!” Diệp Tuệ Văn tức giận, cô ta không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ trở mặt nhanh như vậy. Cô ta hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy như thế nào mới có thể có cơ hội lần thứ hai?”
Nhiếp Nhiên được voi đòi tiên cười, “Bữa tối cũng do cô phụ trách.”
Diệp Tuệ Văn siết chặt tay lại, nghiến răng nói: “Được, tôi đồng ý với cô!”
Đàm phán kết thúc, Nhiếp Nhiên đã thắng được một trận cũng rất sảng khoái trở lại cạnh miệng hố, ngồi xổm xuống, “Ném dây thắt lưng lên đây.”
Diệp Tuệ Văn nhanh chóng cởi dây thắt lưng ra ném lên trên.
Giống như lần trước, Nhiếp Nhiên buộc chặt dây thắt lưng làm dây thừng, thả xuống.
“Lên đi!” Nhiếp Nhiên ra hiệu.
Diệp Tuệ Văn quấn dây thắt lưng quanh tay mình, tay còn lại bấu vào mặt tường, cố gắng để trọng tâm cơ thể mình phân tán, không muốn dồn hết lên dây thắt lưng khiến dây thắt lưng bị đứt.
Chỉ có điều đất ở đây thật sự quá xốp, cô ta chỉ có thể bấu chặt ngón tay vào mặt tường, cố gắng giảm bớt sức nặng, để Nhiếp Nhiên kéo mình lên.
“Dùng dao quân dụng cắm vào, như vậy sẽ đỡ hơn.” Nhiếp Nhiên nhắc nhở cô ta một câu, cẩn thận khống chế lực tay, đề phòng dây thắt lưng sẽ đứt vào lúc này, kéo cô ta từng chút một.
Diệp Tuệ Văn nhanh nhạy, lập tức rút dao quân dụng ở thắt lưng ra, dùng sức cắm vào mặt tường.
Cuối cùng cũng ổn định hơn chút.
Nhưng cô ta bấu vào trong cát sỏi lẫn đá vụn kia mà ngón tay bị rách ra, chảy máu.
Nhiếp Nhiên tranh thủ thời gian kéo cô ta lên.
Đúng lúc Diệp Tuệ Văn đã đặt được một tay lên miệng hố, dây thắt lưng đột nhiên phát ra tiếng “rẹt rẹt” làm cho Diệp Tuệ Văn và Nhiếp Nhiên đồng thời kinh hãi, động tác khựng lại một giây.
Đáng chết, dây thắt lưng lại đứt vào lúc này!
Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, giơ tay nắm chặt tay Diệp Tuệ Văn, Diệp Tuệ Văn giữ lấy tay cô, lúc dây thắt lưng sắp đứt, hai người đồng thời dùng sức, ngã nhào đến bên miệng hố, dáng vẻ của cả hai đều vô cùng thảm hại.
Nhiếp Nhiên thu lại hai đoạn dây thắt lưng đã đứt trong tay, sau đó đứng lên, dặn dò Diệp Tuệ vẫn chưa hoàn hồn lại: “Sắp mưa rồi, mau dựng nơi che chắn đi, sau đó đến chỗ sông tìm mấy con cá.”
Diệp Tuệ Văn há to miệng thở hổn hển, khó khăn bò dậy rồi sảng khoái gật đầu, “Tôi biết rồi!”
Vừa rồi nếu không nhờ Nhiếp Nhiên kịp thời kéo cô ta thì bây giờ chắc chắn cô ta lại ngã vào đó rồi.
Diệp Tuệ Văn nhếch nhác đi theo Nhiếp Nhiên.
“Sao cô có thể dễ dàng đi ra ngoài vậy?” Sau khi đi ra ngoài, Diệp Tuệ Văn kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên bên cạnh.
Vừa rồi lúc đi đến khu này, cô ta cẩn thận từng li từng tí mới đi tới được đây, nhưng vẫn không cẩn thận rơi xuống.
Nhưng nhìn Nhiếp Nhiên hình như vô cùng ung dung, cứ đi thẳng, còn không thèm nhìn đường.
Điều này làm cho Diệp Tuệ Văn cảm thấy sùng bái.
“À, bởi vì lúc tới tôi đã đánh dấu rồi.” Câu nói của Nhiếp Nhiên lập tức đập nát sự sùng bái của cô ta.
Nhiếp Nhiên quét mắt qua vẻ mặt ủ rũ của cô ta, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó giục, “Mau đi làm việc đi, tôi không muốn đói bụng dầm mưa ở bên ngoài đâu.”
Vậy là Diệp Tuệ Văn bị cô đuổi đi làm nốt những việc còn dở.
Về cơ bản Nhiếp Nhiên đã dựng xong cái khung rồi, ngay cả thân cây cũng đã chuẩn bị xong, cô ta chỉ cần phủ lá cây lên trên nền móng Nhiếp Nhiên thiết kế, sau đó gia cố một tầng, đề phòng lá cây bị gió thổi bay mất là được rồi.
Nhưng lúc cô ta đang làm với khí thế ngất trời, một trận gió lớn đột nhiên tấn công, sau đó là mưa như trút nước.
May mà Nhiếp Nhiên luôn đứng ở bên cạnh chú ý thời tiết nên kịp tránh mưa, trốn vào trong nơi che chắn mấy giây trước khi cơn mưa như trút nước đổ xuống.
Nhưng Diệp Tuệ Văn thì không may mắn như vậy, lúc cô ta gia cố tầng cuối cùng, hạt mưa lớn như hạt đậu đập bộp bộp lên người cô ta, cô ta không kịp tránh, chỉ có thể tăng tốc.
Sau đó cô ta ướt sũng chui vào chỗ che chắn, cởi áo khoác trên người ra, vắt áo khoác rồi nói: “Sao lại mưa nhanh như vậy chứ!”
Nhiếp Nhiên dựa vào tảng đá, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Là do cô quá chậm, nhanh đi bắt cá đi!”
Diệp Tuệ Văn khựng lại, nói với vẻ không thể tin được: “Bây giờ đang mưa lớn mà cô bảo tôi đi bắt cá?”
“Nếu không thì sao, cơn mưa này tối thiểu phải đến quá nửa đêm, đến buổi tối càng khó bắt hơn.”
“Vậy cô có thể dùng lương khô tạm.” Diệp Tuệ Văn chỉ túi cô.
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cô ta, “Vừa nãy hình như cô đã đồng ý với tôi rồi.”
Diệp Tuệ Văn cau chặt mày, “Nhưng mà bây giờ trời đang mưa.”
“Vậy thì đã sao? Lúc cô đồng ý với tôi hình như không nói với tôi yêu cầu mưa không bắt cá đúng không? Đừng quên, là cô xin tôi cho cô một cơ hội, không phải tôi cầu xin cô.” Nhiếp Nhiên liếc cô ta, lạnh lùng nói.
Diệp Tuệ Văn nghiến răng kìm nén lửa giận, cuối cùng sau khi trừng Nhiếp Nhiên mấy giây thì đứng phắt dậy, thở hổn hển đi ra ngoài.
Bỏ đi, coi như là trả lại!
Diệp Tuệ Văn cứ lao vào màn mưa, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong mưa.
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng đi ra ngoài, kiểm tra chỗ Diệp Tuệ Văn vội vàng gia cố một lần.
Cô có dự cảm buổi tối sẽ có gió lớn, nếu như không gia cố cẩn thận thì rất dễ bị gió thổi bay.
Để đề phòng bất trắc, Nhiếp Nhiên vẫn dùng hai đoạn dây thắt lưng đứt buộc chặt lại hai chỗ quan trọng nhất.
Đội mưa gia cố xong, cô lại quay về nơi che chắn.
Sắc trời tối sớm hơn vì trận mưa lớn này.
Không biết đã qua bao lâu, một bóng đen đội mưa lớn chậm rãi đi đến.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng bước chân kia từ từ đến gần phía mình, vẫn tiếp tục công việc và hỏi thẳng: “Bắt được cá rồi à?”
Diệp Tuệ Văn đi từ phía xa đến nhìn thấy đống lửa đang cháy, ngẩn người, “Sao cô lại nhóm được lửa thế?”
Vừa rồi nếu không phải trong đêm đen thấy ánh lửa mơ hồ này, cô ta thật sự sẽ bị lạc trong rừng cây lớn đó. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhiếp Nhiên ném một cành cây gãy bên cạnh vào trong đống lửa, “Tôi chỉ bảo cô làm nơi che chắn, tìm thức ăn. Nhóm lửa không nằm trong phạm vi của cô, tôi không có quyền bảo cô làm.”
Không nhắc đến đồ ăn còn tốt, nhắc tới đồ ăn, Diệp Tuệ Văn lại tức giận, hậm hực nói: “Cô đúng là công tư rõ ràng đấy.”
Nói xong, cô ta đặt hai con cá bị dao quân dụng đâm trúng xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua, thấy hai con cá dưới đất kia chỉ bằng bàn tay bèn nhướng mày, “Chỉ có hai con cá nhỏ này, cô định chia thế nào?”
Diệp Tuệ Văn nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt cô, lau nước mưa trên mặt, nhịn tức nói: “Cho cô ăn hết, tôi không đói!”
Nhưng vừa mới dứt lời, tầm mắt cô ta rất lưu luyến nhìn con cá nhỏ kia một cái, không tự chủ được nuốt nước bọt.
Nhiếp Nhiên làm như không nhìn thấy, không khách sáo đồng ý, “Cũng được.”
Sau đó cô bắt đầu mổ bụng hai con cá, thuần thục moi hết ruột và ném cá vào lửa. Làm vậy để đề phòng buổi tối có động vật ngửi được mùi máu tanh mà dẫn tới nguy hiểm.
Xử lý xong nội tạng, Nhiếp Nhiên dùng nước mưa rửa cá một lần, cắm đơn giản vào thân cây, dùng lửa nướng.
Trong lúc đợi cá nướng chín, cô vô tình liếc thấy Diệp Tuệ Văn run lẩy bẩy đang dịch lại gần đống lửa.
Cô cầm một cành cây tương đối to bên cạnh lên ném qua, “Cởi quần áo ra hơ cho khô đi.”
Diệp Tuệ Văn vắt quần áo lên cành cây, gác ở cách đó không xa hong khô.
Qua khoảng mười phút, mùi cá nướng chín dần dần bay ra làm cho Diệp Tuệ Văn không ngừng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm hai con cá sắp chín kia.
Nhiếp Nhiên cố ý như không thấy, lấy hai con cá đã nướng chín xuống, tự nhiên ăn.
Diệp Tuệ Văn thấy cô ăn một mình thật, vừa lạnh vừa đói, tức giận đến nỗi ngay cả tâm trạng mắng cô cũng không có.
Cô ta dứt khoát tựa vào cạnh đống lửa, nhắm hai mắt giả vờ ngủ.
Ọc… ọc… ọc… Diệp Tuệ Văn liên tục biểu tình.
Cô ta ôm bụng, trở mình tiếp tục ngủ.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn cô ta. Sau khi ăn xong hai con cá, cô ném xương cá vào trong đống lửa, sau đó cũng khoanh hai tay trước ngực tựa vào đá ngủ.
Hôm sau, vừa có chút ánh sáng, Nhiếp Nhiên đã tỉnh.
Mưa bên ngoài đã tạnh.
Trong đống lửa cách đó không xa vẫn còn chút ánh lửa yếu ớt sót lại, Nhiếp Nhiên lại cho thêm cành cây làm cho lửa bùng lên mạnh hơn.
Sau đó cô đi ra ngoài.
Diệp Tuệ Văn ngủ ở bên cạnh đã quá đói bụng và mệt mỏi, lúc này vẫn còn đang ngủ say.
Nhiếp Nhiên xuyên qua cái hố, đi tới cạnh con sông, nhặt cành cây có độ dài thích hợp, dùng dao quân dụng chẻ phần đầu ra, sau đó dùng dây thắt lưng tháo từ nơi che chắn ra buộc cành cây vào dao quân dụng, làm cái xiên cá.
Mưa cả đêm, nước sông vẫn hơi đục, nhưng được cơn mưa lớn gột rửa, oxy trong nước sông không đủ khiến cá nhao nhao hết lên.
Chuyện này đối với Nhiếp Nhiên vẫn đói bụng mà nói là một chuyện vô cùng tốt.
Cô đứng ở bên bờ sông, tay giơ xiên cá làm bằng dao quân dụng, chờ cá nổi lên mặt nước, cho nó một đòn trí mạng.
Không lâu sau, trên mặt nước xuất hiện một chuỗi bong bóng.
Ngay khoảnh khắc đó, Nhiếp Nhiên đâm mạnh cái xiên cá xuống.
Lúc cô giơ lên, trên con dao quân dụng xuất hiện một con cá đang vật lộn.
Con cá này không nhỏ, một người ăn đủ, cô thu lại, giết con cá này tại chỗ, sau đó rửa sạch sẽ mang về, trên đường về cô thuận tiện tìm chút cành cây nhỏ bị ướt, đem về hong khô bên đống lửa rồi làm củi đốt.
Lúc cô mang cành cây với con cá mới về, Diệp Tuệ Văn vẫn yên tĩnh co quắp ở một góc ngủ.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống bên cạnh, lại thêm ít cành cây vào trong đống lửa, sau đó để cành cây ướt ở bên cạnh hơ khô, cuối cùng lại gác con cá kia lên lửa nướng.
Đến khi cá gần chín, mùi thơm lan ra kích thích con sâu đói đang ngủ say trong người Diệp Tuệ Văn khiến cô ta tỉnh giấc.
Diệp Tuệ Văn ngồi phắt dậy, đứng ở bên cạnh cái giá, nuốt nước bọt, không chớp mắt nói: “Cô lấy cá ở đâu ra thế?”
Nhiếp Nhiên lại lật cá, dửng dưng trả lời: “Sáng nay đi bắt.”
Diệp Tuệ Văn lập tức nhìn bên cạnh cô, sau khi chắc chắn không có con thứ hai bèn hỏi: “Chỉ có một con à?”
“Ừ, con này đủ cho một mình tôi ăn rồi, mang nhiều không tiện.”
Lần này Diệp Tuệ Văn thật sự muốn tắt thở.
Cô ta giận đến nỗi hoa mắt, sợ mình tiếp tục ở chỗ này sẽ tức chết, đến lúc đó đừng nói khảo hạch, có lẽ có thể gọi xe cứu thương luôn.
Cô ta cầm đồ của mình đứng lên, “Nếu tôi đã cảm ơn cô xong rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Nhiếp Nhiên lật cá, không thèm nhìn cô ta mà chỉ nói bốn chữ: “Thong thả không tiễn.”
Diệp Tuệ Văn hít một hơi thật sâu rồi rời đi.
Nhiếp Nhiên nhàn nhã ngồi nướng cá, đến khi cá chín rồi, cô bắt đầu ăn.
Lúc ăn miếng đầu tiên, cô khẽ cau mày lại.
Không có muối, cá nhạt không có mùi vị gì, chán chết!
Nhưng lúc này có thể có cá ăn đã là không tệ rồi, Nhiếp Nhiên chỉ đành miễn cưỡng ăn.
Đây là bữa ăn tử tế đầu tiên từ hôm khảo hạch đến bây giờ.
Tối hôm qua hai con cá nhỏ kia không bõ dính răng, làm tối qua cô ngủ không ngon chút nào.
Nếu để cho Diệp Tuệ Văn biết suy nghĩ bây giờ trong lòng cô, có lẽ cô ta sẽ tức hộc máu, vào bệnh viện mất.
Nhiếp Nhiên vừa chê vừa ăn hết con cá.
Ăn uống no rồi cô không vội dập lửa rời đi mà còn thỉnh thoảng cho thêm một cành cây vào đống lửa, nhìn tuyến đường trên bản đồ.
Nửa tiếng sau, bầu trời lại trở nên u ám.
Tầng mây màu xám kia dồn đến khiến người ta ngột ngạt không thở được.
Gió lớn lại gào thét.
Y như chiều hôm qua, thậm chí tốc độ hôm nay còn nhanh hơn chiều hôm qua rất nhiều.
Trong ba phút ngắn ngủi, mưa như trút nước ập xuống, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp ứng phó.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trong nơi che chắn của mình, khoan thai nghe tiếng mưa rơi và tiếng gió bên ngoài, vô cùng thoải mái.
Bịch bịch bịch…
Trong mưa lớn, Nhiếp Nhiên nghe thấy rõ ràng phía xa có một loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập.