CỨU CÔ HAI LẦN - CẢM ƠN TÔI ĐI
Trong lúc Nghiên Tịch đang bị hành hạ về tinh thần thì Nhiếp Nhiên lại gấp rút huấn luyện chờ đợi kỳ sát hạch sắp đến mà Quý Chính Hổ nói.
Không còn quy định chia lớp, cô chỉ cần huấn luyện thật tốt là được rồi.
Ngày nào cô cũng huấn luyện từ lúc trời còn chưa sáng đến tận tối khuya. Hành động của cô đã ảnh hưởng đến cả những binh lính khác.
Tuy nhiên, sau mấy ngày cùng huấn luyện với cô, trừ Lý Kiêu và những người đã từng học ở lớp 1 như Nghiêm Hoài Vũ thì Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh thật sự không chịu nổi nữa.
Tình cờ một lần Quý Chính Hổ và Trần Quân đi ngang qua sân huấn luyện, lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên huấn luyện như vậy, Trần Quân cảm thán: “Tôi tưởng là An Viễn Đạo huấn luyện các binh lính kia đã quá ác rồi, không ngờ bây giờ nhìn thấy có người ác với chính mình như vậy, coi như tôi đã được mở mang tầm mắt rồi.”
Quý Chính Hổ không nói gì, có điều sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Trần Quân biết là anh ta đang lo lắng bèn an ủi: “Sắp phải thi dã ngoại sinh tồn rồi, cô ấy bị tụt lại nhiều như vậy, bây giờ bù cũng có lợi với kỳ thi.”
Nhưng Quý Chính Hổ vẫn nhìn về phía Nhiếp Nhiên, im lặng không nói chuyện.
Anh ta biết Nhiếp Nhiên liều mạng huấn luyện vì kỳ thi đầu tháng.
Nhưng chính vì biết nên anh ta mới nghi ngờ hồi đó mình nói trước với cô như vậy rốt cuộc có đúng đắn hay không.
Trong nhiệm vụ lần đó cô đã bị thương, lại vì Cổ Lâm mà truyền máu đến nỗi bị sốc, sau đó hoàn thành nhiệm vụ cũng không hề nghỉ ngơi, lại bước vào huấn luyện hàng loạt.
Trần Quân thấy Quý Chính Hổ như vậy, đành vỗ vai anh ta giục: “Được rồi, đến giờ rồi, đi thôi, chúng ta còn phải bàn bạc với sĩ quan huấn luyện mấy lớp khác xem tiếp theo phải sắp xếp tuyến đường và bố trí thế nào nữa.”
Dưới sự thúc giục của anh ta, cuối cùng Quý Chính Hổ đành phải rời đi.
Buổi tối hôm đó, mấy người Hà Giai Ngọc vừa mới huấn luyện xong, nằm xuống gối chưa được bao lâu đã nghe thấy từng trận còi chói tai vang lên ngoài cửa sổ.
Tuýt… tuýt…tuýt…
Nhiếp Nhiên lập tức mở bừng mắt, gần như bắn ra khỏi giường với Lý Kiêu ở giường đối diện.
Đã nhiều ngày trôi qua, cô vẫn luôn đợi.
Đợi kỳ thi Quý Chính Hổ nói lúc nào sẽ tới.
Hà Giai Ngọc mới vừa bị hành hạ không bao lâu thì không chịu nổi nữa.
“Có nhầm không thế, giờ này còn thổi còi! Trời còn chưa sáng mà!” Hà Giai Ngọc cầm chăn trùm lên đầu, muốn làm đà điểu.
Lý Kiêu mặc quần áo xong, lúc đội mũ lạnh lùng nhắc nhở Hà Giai Ngọc vẫn còn nằm ì trên giường: “Không muốn liên lụy đến cả lớp thì dậy ngay đi.”
Lúc này Thi Sảnh đã bò dậy khỏi giường, “Bây giờ Quý Chính Hổ cũng xấu tính rồi, y như An Viễn Đạo, nửa đêm không cho chúng ta ngủ tử tế.”
Nhiếp Nhiên đã mặc xong hết, trước khi cầm mũ chuẩn bị ra ngoài, cô ném lại cho mấy người bọn họ một câu, “Tiếp theo thời gian ngủ sẽ càng ít hơn.”
Sau đó cô bước nhanh xuống tầng.
Ban đầu ba người trong phòng không hiểu ý cô lắm. Nhưng đến khi đi xuống tầng, thấy tất cả sĩ quan huấn luyện đều đứng ở đó, sau lưng là năm chiếc xe hơi quân dụng thì bọn họ đã lờ mờ hiểu ra.
Lần này không chỉ đơn thuần là năm cây số tập thêm như mọi khi.
“Bây giờ tiến hành khảo hạch dã ngoại sinh tồn, tất cả mọi người đều lên xe!” Trần Quân - sĩ quan huấn luyện lớp 2 là người tổng phụ trách kiểm tra đánh giá lần này.
Hơn một trăm bốn mươi quân nhân dưới mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện leo lên xe.
Năm chiếc xe đồng thời lên đường, lái ra khỏi căn cứ quân đội.
Ở trên xe, người lớp 6 chia thành hai bên.
Quý Chính Hổ nghiêm túc dặn dò bọn họ, “Mỗi người một tấm bản đồ, tất cả mọi người dựa theo tuyến đường được vẽ trong tấm bản đồ này, đến điểm cuối cùng trong vòng bảy ngày thì được tính là đạt tiêu chuẩn.”
“Là đi theo cặp hay một mình ạ?” Một tân binh ù ù cạc cạc hỏi.
Quý Chính Hổ lạnh lùng nhìn anh ta, “Chỉ cần cậu tìm được người, cậu sẽ có thể bắt cặp.”
Ý trong lời nói này rất rõ ràng, phạm vi khảo hạch dã ngoại lần này vô cùng lớn, gần như không gặp được ai.
Câu nói này của Quý Chính Hổ làm bầu không khí bên trong xe lại nặng nề.
Có một số người lo lắng về bảy ngày khảo hạch sinh tồn nhưng sự hăng hái thì nhiều hơn, họ hy vọng có thể lấy được thành tích tốt.
Xe chạy bon bon trên đường, bốn tiếng sau, con đường bằng phẳng dần dân hơi tròng trành, sắc trời cũng bắt đầu sáng lên.
Quý Chính Hổ phát hết dao quân dụng, đạn tín hiệu cầu cứu, lương khô, la bàn cho mọi người, đồng thời dặn dò những gì cần thiết.
Nửa tiếng sâu, cuối cùng xe cũng dừng lại. Nhưng không phải là tất cả mọi người đều xuống xe.
“Thi Sảnh!”
Thi Sảnh giật mình đứng lên, “Có!”
“Xuống xe!”
Thi Sảnh nhìn nơi hoang dã ngoài xe, rồi nhìn Kiều Duy bên trong xe.
Kiều Duy ngẩng đầu lên, hơi bất an nhìn cô ta.
“Mau xuống xe đi!” Quý Chính Hổ thấy cô ta đứng im ở đó, lập tức trách mắng.
Thi Sảnh thu hồi tầm mắt, cắn răng, đi nhanh đến cạnh xe, nhảy xuống.
Cô ta vừa nhảy xuống, xe đã lao đi.
Lúc này, Hà Giai Ngọc đang suy nghĩ lung tung trong lòng thì nghe thấy Quý Chính Hổ hô to: “Hà Giai Ngọc!”
“Có!” Hà Giai Ngọc lập tức đứng lên.
“Xuống xe!”
Hà Giai Ngọc liếc nhìn Nghiêm Hoài Vũ, nhưng ánh mắt Nghiêm Hoài Vũ luôn dừng lại trên người Nhiếp Nhiên, không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta.
Điều này làm khuôn mặt Hà Giai Ngọc thoáng qua chút mất mát, sau đó cô ta đáp một tiếng rồi nhanh chóng xuống xe.
“Diệp Tuệ Văn!”
“Có!”
“Xuống xe!”
“Dương Thụ.”
“Có!”
“Xuống xe!”
“Rõ!”
...
Người bên trong xe càng ngày càng ít.
Lúc đọc tên, Quý Chính Hổ kín đáo liếc Nhiếp Nhiên, thấy cô nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như hoàn toàn ngủ rồi.
Điều này làm anh ta khẽ nhíu mày, nhưng sau đó tiếp tục điểm danh giục người xuống xe.
“Nghiêm Hoài Vũ!”
“Có!”
“Xuống xe!”
Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, lúc đi qua Nhiếp Nhiên, anh ta nhẹ giọng nói với cô một câu, “Một mình cô nhất định phải cẩn thận!”
Sau đó cũng nhanh chóng xuống xe.
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, lúc này mới biết bên trong buồng xe chỉ còn lại một mình cô.
Trong xe trống không mà yên lặng.
Cả đường chỉ nghe thấy tiếng lá cây phát ra tiếng xào xạc.
Cuối cùng, sau nửa tiếng nữa, xe dừng lại.
Quý Chính Hổ giống như mấy lần trước, gọi tên cô, “Nhiếp Nhiên!”
“Có!”
“Xuống xe!”
Nhiếp Nhiên đi tới cửa xe, ung dung nhảy từ trên xe xuống.
Đôi mắt đen sáng ngời dưới vành mũ chạm mắt với Quý Chính Hổ, cô không nhìn xe rời đi rồi mới đi giống như những binh lính khác mà dứt khoát đi về hướng ngược lại.
Hy vọng cô có thể an toàn tới điểm cuối cùng.
Lúc nhìn thấy bóng dáng cô dần dần biến mất trong rừng cây và cỏ dại, Quý Chính Hổ mới gõ cửa buồng xe, ra hiệu cho xe chạy đi.
Tiếng động cơ xe hơi dần dần biến mất bên tai Nhiếp Nhiên.
Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã bắt đầu tờ mờ sáng rồi. Cô tìm một chỗ tạm thời ngồi xuống để nghiên cứu bản đồ.
Cô phát hiện có mấy tuyến đường trên tấm bản đồ này đều đan xen nhau, nhưng phạm vi hành động vô cùng rộng, rất dễ đi sai đường hoặc bị lạc phương hướng.
Cộng thêm bây giờ là đầu mùa đông, chênh lệch nhiệt độ sớm tối tương đối lớn, bảy đêm ngủ dã ngoại cũng có thể hành hạ thân thể và tinh thần con người rồi.
Nhiếp Nhiên xem kĩ bản đồ một lần, cuối cùng quyết định đi con đường ngắn nhất. Đi đường tắt này có lẽ chỉ cần bốn ngày là cô có thể đến nơi, tuy nhiên hệ số nguy hiểm cũng cao hơn. Vì vậy, Nhiếp Nhiên gần như chắc chắn sẽ không có ai đồng hành cùng mình.
Nhiếp Nhiên xác định hướng đi xong, gấp bản đồ lại bỏ vào túi thì trời cũng đã sáng rõ.
Cô lập tức đi theo con đường mình đã chọn. Cô đi cả một ngày trời mà chỉ thấy toàn cây là cây.
Đến khi trời lờ mờ tối, Nhiếp Nhiên quyết định tìm chỗ nhóm lửa, nghỉ ngơi tạm. Không ngờ, lúc cô đi tìm cành cây khô thì lại vô tình phát hiện một hang núi nhỏ. Bên trong rất khô ráo, không hề có động vật ngủ đông hay mối nguy hiểm nào.
Vì vậy, Nhiếp Nhiên bèn nhóm lửa trong hang rồi tựa lưng vào tảng đá nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay cô đi không ngừng nghỉ, cộng thêm tối hôm qua liều mạng huấn luyện nên bây giờ cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ngủ một giấc.
Rạng sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên bị gió lạnh bên ngoài thổi vào trong hang làm tỉnh giấc. Đống lửa trong hang đã tắt mất từ lúc nào, khoảng một ngày một đêm chưa ăn gì khiến bụng cô bắt đầu sôi ọc ọc.
Nhiếp Nhiên đứng dậy đi ra khỏi hang núi, nhân lúc sắc trời còn chưa sáng, theo phương hướng đã định của mình tiếp tục đi tới.
Với lộ trình của cô bây giờ, vào buổi trưa là có thể nhìn thấy sông, chỉ cần có sông sẽ không sợ không có gì ăn.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là bụi cây chắn ngang hướng ra sông lại dày đặc hơn cô tưởng tượng nhiều.
Nhiếp Nhiên chật vật đi về phía trước. Nhưng cây bụi gai cao lớn làm chậm nhịp bước của cô, mãi tới chiều cô mới ra tới bờ sông.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên bờ sông nhìn đường chân trời phía xa.
Những đám mây màu xám dày đặc ùn ùn kéo đến, gió cũng bắt đầu lớn hơn.
Thật là xui xẻo, xem ra trời sắp mưa rồi.
Nhiếp Nhiên híp mắt nhìn mây đen đang dần dần lan đến phía cô.
Suy nghĩ tới tình trạng thể lực hiện tại, Nhiếp Nhiên thấy phương án tốt nhất là tìm chỗ trú thay vì đội mưa đi tiếp.
Cô chọn một tảng đá lớn, phía sau khá khuất gió, phía trên có cây cối rậm rạp làm nơi dựng chỗ che chắn.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng nhặt mấy thân cây to khỏe chắc chắn để chống đỡ chính. Sau đó lại dùng dao quân dụng chặt rất nhiều cành cây.
Lúc cô ôm một đống cành cây đi đến chỗ che chắn thì nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng cành cây lung lay xào xạc.
Đó không phải là âm thanh bị gió thổi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Mà là… có người!
Nhiếp Nhiên lập tức dừng lại, cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên, tiếng bước chân kia lại vang lên.
Có lẽ là binh lính nào đi ngang qua, Nhiếp Nhiên thầm nghĩ.
Có điều cô không có hứng thú đi chào hỏi đối phương, mưa sắp rơi rồi, dựng chỗ trú quan trọng hơn.
Cô lập tức ôm chỗ cành cây đó đi tới chỗ che chắn của mình.
Nhưng đúng lúc đó, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ: “A!”
Sau đó là tiếng rơi nặng nề của thứ gì đó.
Nhiếp Nhiên hơi dừng bước lại, biết người kia nhất định là không cẩn thận ngã vào bẫy hoặc là cái hố gì rồi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không muốn đi xen vào việc của người khác, dù sao cũng có đạn tín hiệu, không chết được.
Nhiếp Nhiên lại tiếp tục đi đến chỗ che chắn của mình.
Cô xếp cành cây theo tỷ lệ xong, sau đó lại kéo vỏ cây xuống làm dây thừng buộc lại, làm một cái giá.
Đến khi cô làm xong những thứ này, mây đen đã bắt đầu chậm rãi kéo đến.
Lúc Nhiếp Nhiên định phủ chỗ lá đó lên, cô lại nhìn về chỗ phát ra âm thanh kia.
Đã qua nửa tiếng rồi, sao vẫn không thấy động tĩnh, không phải là ngã ngất đi rồi chứ?
Mưa sắp rơi xuống rồi, nếu không kịp thời rời khỏi hố sẽ rất dễ xuất hiện nguy hiểm.
Do dự nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Nhiên quyết định làm người tốt một lần. Cô bỏ lại công việc dang dở, đi thẳng về phía rừng cây.
Vừa mới vạch cây cối ra nhảy vào, Nhiếp Nhiên đã thấy thấy có một người mặc đồ rằn ri, cả người bẩn thỉu đưa lưng về phía mình đang ra sức trèo lên.
Nhưng đất ở đây thật sự quá xốp, cuối cùng người kia vẫn ngã xuống.
Nhiếp Nhiên ngồi xổm, hứng thú nói: “Cô trèo như vậy không lên được đâu.”
Người kia đột nhiên nghe thấy tiếng người thì giật mình, ngã sấp mặt.
Lúc ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở miệng hố, người kia kinh ngạc khẽ hô lên: “Nhiếp Nhiên? Sao cô lại ở đây?”
“Đi ngang qua.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, đáy mắt người kia lập tức lộ ra vẻ hy vọng, “Vậy cô... có thể giúp tôi không?”
“Tại sao tôi phải giúp cô?”
Binh sĩ nữ kia ngẩn ra, vẻ khao khát ở đáy mắt lập tức tắt ngúm, cô ta xụ mặt gật đầu, “Cũng đúng, cô đã từng cứu tôi một lần đã là chuyện xưa nay chưa thấy rồi, yêu cầu cô cứu lần thứ hai là tôi quá mức rồi.”
Lần này đến lượt Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Tôi đã từng cứu cô à?”
Binh sĩ nữ kia giải thích: “Cô không nhớ sao? Chính là lần dã ngoại sinh tồn đó, tôi bị Kiều Vũ Kiều làm rơi xuống hố, cô ta không muốn để tôi lên, là cô kéo tôi lên.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra.
“Hóa ra là cô! Hình như cô tên là...” Cô hồi tưởng lại tên lúc Quý Chính Hổ gọi người, “Diệp Tuệ Văn đúng không!”
“Đúng đúng đúng, chính là tôi!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười.
Thật là trùng hợp.
Lần trước cô cứu cô ta ra khỏi hố, lần này vẫn là cứu ra khỏi hố.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cười.
Diệp Tuệ Văn nhìn thấy nụ cười đó của cô thì khóe miệng cứng đờ, cô ta cứ cảm thấy hình như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Quả nhiên, một giây tiếp theo cô ta nghe thấy Nhiếp Nhiên xấu xa nói: “Tôi từng cứu cô một lần, có phải cô nên cảm ơn tôi không?”
Diệp Tuệ Văn lập tức há hốc mồm.
Cảm... cảm ơn
Cảm ơn ở đây à?