DIỄN MỘT VỞ KỊCH HAY CHO ANH XEM - ĐỀN MỘT BỮA CƠM
Sáng sớm ngày hôm sau, hiếm khi được nghỉ, mấy người Hà Giai Ngọc ngủ dậy muộn hơn bình thường hai tiếng, sau đó dậy rửa mặt đánh răng, rồi định cầm giấy xin nghỉ ra ngoài.
Trước khi đi, cô ta vẫn không yên tâm nhìn Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường, nói: “Chị Nhiên, chị ở lại đây một mình thật sự không sao chứ? Hay là đi với mọi người đi, em cứ cảm thấy không an toàn.”
“Ở quân đội còn không an toàn, vậy còn nơi nào có thể tính là an toàn nữa? Hơn nữa, hai ngày nay tôi vẫn thấy choáng vàng muốn nghỉ ngơi.” Nhiếp Nhiên cố ý nằm trên giường giả bộ yếu ớt.
Hà Giai Ngọc thấy vậy lập tức nói: “Vậy chị đừng đi nữa, ở trong phòng nghỉ ngơi đi, đến lúc về em sẽ mang đồ ăn ngon cho chị.”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, trở mình giống như muốn tiếp tục ngủ.
Hà Giai Ngọc vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Thi Sảnh và Lý Kiêu mau ra ngoài.
Lý Kiêu liếc người nào đó đang giả vờ ngủ trên giường, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Cửa bị đóng lại.
Biết mọi người đã đi hết, Nhiếp Nhiên từ từ mở mắt ra. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, vì vậy cô lập tức quyết định ngủ bù một giấc.
Ngủ no nê đến tận hơn 10 giờ cô mới tỉnh dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân và dọn dẹp phòng ốc xong, cô khoan thai cầm hộp thuốc kia đi xuống tầng.
Đơn vị không trong thời gian huấn luyện hơi vắng vẻ.
Phần lớn mọi người đều chọn ngủ nướng trong ngày nghỉ phép hiếm có này, có một số người thì xin giấy phép ra ngoài đi dạo, giải sầu.
Một phần nhỏ lính mũi nhọn còn lại vẫn đang huấn luyện thể năng cơ bản trên đường chạy ở sân.
Nhiếp Nhiên vòng qua sân huấn luyện, đi tới phòng y tế.
“Sao bây giờ cô mới đến! Nếu cô chậm nửa tiếng nữa, tôi sẽ đến tòa ký túc xá gọi cô.” Tống Nhất Thành đã đợi cô ở cửa phòng y tế từ lâu, thấy bóng cô từ xa đã vội vàng lên đón.
Nhiếp Nhiên hời hợt ném cho anh ta một câu, “Dáng vẻ và giọng điệu nói chuyện vừa rồi của anh thật giống một cô vợ nhỏ ai oán.”
Tống Nhất Thành lập tức hóa đá tại chỗ.
Cô… cô vợ nhỏ?
Mặt “cô vợ nhỏ Tống” lập tức trở nên ai oán hơn, anh ta đến để cua gái cơ mà!
Bị nói là hòn vọng phu anh ta còn có thể nhịn, ít nhất còn là “phu”, nhưng vợ nhỏ thì… thật sự không thể nhịn được!
“Tôi là đàn ông!”
“Thế thì sao?”
“Cô vợ nhỏ là nữ!”
“Không sao, anh có cơ thể đàn ông, trái tim phụ nữ, tôi có thể hiểu được.”
“…” Hiểu cái quỷ ấy!
Dường như là cảm nhận được Tống Nhất Thành sắp nổi điên, Nhiếp Nhiên quay đầu cười nói: “Được rồi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này nữa, nếu không tôi phải thay đổi giới tính vì anh đấy, cô vợ nhỏ ạ.”
“…”
Anh ta đột nhiên hiểu tại sao mình không thể thành công theo đuổi được cô rồi.
So với người có kỹ năng tán gái level max mà nói, những thủ đoạn và kỹ năng của Tống Nhất Thành ở trong mắt cô có lẽ là một đống cặn bã.
Kìm nén sự uất ức, anh ta lặng lẽ đi theo Nhiếp Nhiên vào phòng y tế.
Hôm nay trong phòng y tế chỉ có một mình Tống Nhất Thành trực, thế nên Nhiếp Nhiên không khách sáo, vừa vào trong cô đã tìm chỗ ngồi xuống.
Tống Nhất Thành rót cho cô một cốc nước, cũng ngồi xuống đối diện cô, vẻ mặt đầy ấm ức.
Nhiếp Nhiên coi như không nhìn thấy, lập tức móc hộp thuốc kia ra khỏi túi.
Mà lúc này Tống Nhất Thành cũng tự hết hờn giận, đi lấy báo cáo xét nghiệm được gửi đến tối qua.
“Cái này là thành phần thuốc kiểm tra ra được từ trong máu cô.”
“Đây là Metformin* tôi tìm được.”
(*) Metformin: thuốc uống chống tăng đường huyết thuộc nhóm biguanid.
Hai người đồng thời mở miệng và đưa đồ trong tay cho đối phương.
Sau đó Tống Nhất Thành rút hộp thuốc kia ra khỏi tay cô, hậm hực nói: “Tốc độ của cô còn nhanh hơn tôi đấy.”
Anh ta vốn muốn giành công đầu để cô nhìn mình với cặp mắt khác.
Cuối cùng thì…
May mà anh ta còn chưa tự khen, nếu không sẽ thành chuyện cười mất.
Nhiếp Nhiên nói: “Xem thử đi, có ăn khớp không?”
Kiếp trước cô đã học qua mấy thứ thuốc thang này nên không lạ gì, nhưng nếu so sánh với cấp chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp giống như Tống Nhất Thành thì cô vẫn kém hơn.
Tống Nhất Thành xem hộp thuốc kia xong, lại nhìn lướt qua phần báo cáo kiểm tra, gật đầu rất chắc chắn, “Ừm, là thuốc này.”
Có điều anh ta rất tò mò, Nhiếp Nhiên tìm được hộp thuốc này ở đâu mà nhanh như vậy.
“Cô lấy đâu ra thế?” Anh ta hỏi.
“Lớp cấp dưỡng.”
“Lớp cấp dưỡng?” Tống Nhất Thành lập tức bị chấn động. Anh ta đã nghĩ đến đủ mọi khả năng nhưng không thể ngờ được người bỏ thuốc lại thuộc lớp cấp dưỡng.
Tống Nhất Thành cảm thán: “Sau này tôi không dám đi ăn cơm nữa.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại không để tâm: “Yên tâm, đối phương sẽ không ra tay với anh đâu.”
Ánh mắt Tống Nhất Thành lập tức sáng lên, anh ta dịch lại gần, cười hỏi: “Bởi vì cô sẽ bảo vệ cho tôi à?”
Nhiếp Nhiên nghịch chén trà: “Không, bởi vì anh không quan trọng bằng tôi, đối phương sẽ không lãng phí thời gian với anh.”
Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười của Tống Nhất Thành biến dạng.
Tán gái lại thất bại!
Tống Nhất Thành cảm thấy mình đã không còn lưu luyến gì nữa rồi.
Anh ta buồn bực, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô định làm gì?”
Nhiếp Nhiên khẽ lắc cốc nước mấy cái, ung dung hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi sẽ làm gì?”
Tống Nhất Thành quan sát cô từ trên xuống dưới, vừa suy nghĩ vừa nói: “Với tính cách của cô chắc sẽ không kinh động đến sĩ quan huấn luyện hoặc là tiểu đoàn trưởng. Nhưng mà, nếu cô đích thân ra tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, đối phương có thể nói cô làm hại người ta.”
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tống Nhất Thành căng thẳng hơn hẳn.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Ai nói với anh đích thân ra tay thì nhất định là dùng nắm đấm.”
Không dùng nắm đấm đi báo thù, vậy còn có thể dùng cái gì? Chẳng lẽ dùng ánh mắt giết chết đối phương à?
Tống Nhất Thành hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Không phải anh muốn tôi mời cơm sao? Hay đổi đi, tôi cho anh xem kịch hay, được không?” Nhiếp Nhiên cười gian xảo.
“Không được, đã nói là ăn cơm rồi, làm sao có thể đổi! Hơn nữa cô đâu chỉ nợ tôi đơn giản là một bữa cơm.”
Vậy thì bao nhiêu mới là không đơn giản?
Nhiếp Nhiên nhíu mày.
“Tối thiểu là ba bữa!” Tống Nhất Thành chính nghĩa giơ ba ngón tay lên.
“…” Nhiếp Nhiên im lặng mấy giây, cuối cùng cô bỏ hộp thuốc kia vào trong túi quần, đứng lên đi ra ngoài, “Đi ăn cơm thôi, đây là bữa bồi thường đầu tiên.”
Tống Nhất Thành vừa nghe thấy thế liền khấp khởi, lập tức đứng lên đi theo cô.
Trên đường đi anh ta vẫn muốn thể hiện các kỹ năng cua gái nhưng đều thất bại, thậm chí còn bị Nhiếp Nhiên ghét bỏ.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể ủ rũ, im lặng cùng Nhiếp Nhiên vào phòng ăn.
Phòng ăn không chật kín người như mọi khi mà chỉ có tốp năm tốp ba ăn chung với nhau.
Nhiếp Nhiên và Tống Nhất Thành không cần xếp hàng đã có thể lấy được đồ ăn cho mình.
Một binh sĩ nữ lớp 6 ngồi ăn trưa ở cách đó không xa vô tình thấy Nhiếp Nhiên và Tống Nhất Thành vừa nói vừa cười đi tới bèn đẩy người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mấy cậu nhìn đi! Quân y và Nhiếp Nhiên cùng ăn cơm!”
Một binh sĩ nữ khác cười lạnh, nói với vẻ khinh thường: “Cuối tuần không thèm nghỉ ngơi mà vội vàng tình tứ với đàn ông. Hừ! Đâu có giống quân nhân chứ.”
Nghiên Tịch nhìn về chỗ Nhiếp Nhiên, giọng điệu hòa giải: “Không thể nói như vậy được, dù sao cô ấy cũng là con gái mà.”
Câu nói đó càng khiến những binh sĩ nữ xung quanh khinh miệt và xem thường Nhiếp Nhiên nhiều hơn.
Nhiếp Nhiên nhận lấy hộp cơm giữ nhiệt lớp trưởng lớp cấp dưỡng đưa cho cô, lúc này Tống Nhất Thành cũng bê đĩa đồ ăn của mình, thấy đồ ăn của cô và mình không giống nhau, anh ta mới chợt nhớ ra.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Cô vẫn luôn ăn cơm bệnh nhân à?”
“Ừ.”
“Cô không sợ trong này lại bị bỏ thuốc à?” Tống Nhất Thành hỏi xong thì đột nhiên hiểu ra, ánh mắt sáng lên, “Chẳng lẽ là bởi vì có tôi ở bên cạnh nên cô mới yên tâm sao?”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta như nhìn kẻ ngốc, “Thuốc đã bị tôi lấy đi rồi, lấy cái gì ra mà bỏ? Hơn nữa hắn sẽ không bỏ thuốc cho tôi lúc không huấn luyện.”
Tống Nhất Thành ngượng ngùng sờ mũi, “Cô thật thông minh.”
Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ có ánh sáng tốt, phơi nắng ăn trưa.
Tống Nhất Thành hỏi: “Nhưng tại sao người kia phải bỏ thuốc cô? Giữa cô và hắn có mâu thuẫn gì à?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không biết, tôi chỉ biết là thuốc do người lớp cấp dưỡng bỏ, nhưng rốt cuộc ai chỉ thị thì tôi không biết.”
“Vậy cô cho tôi xem kịch hay thế nào?”
“Bí mật.” Nhiếp Nhiên khẽ cười.
“Ăn nhiều một chút, bây giờ cô vẫn rất yếu.” Anh ta gắp cái đùi gà chưa động đến ở trong bát mình vào bát Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên không thích hành động như vậy. Cô nhìn cái đùi gà đặt trong bát, khẽ cau mặt lại, sau đó lại gắp trả cho anh ta, “Tôi không thích ăn thịt gà.”
Hành động này của cô khiến Tống Nhất Thành sượng mặt. Cuối cùng anh ta vẫn không nói gì, nhưng đáy mắt lại thoáng qua chút mất mát.
Sự từ chối công khai này khiến trái tim thiếu nam của anh ta bị tổn thương.
Chờ Nhiếp Nhiên ăn xong, Tống Nhất Thành để đũa xuống, hỏi dò: “Ăn cơm xong rồi, buổi chiều cô định làm gì?”
“Buổi chiều tôi làm gì không liên qua đến anh thì phải, đã ăn cơm xong rồi, đừng được voi đòi tiên nữa.” Tuy Nhiếp Nhiên cười nhưng trong lời nói đã lộ ra ý cảnh cáo.
Tống Nhất Thành cũng là người thông minh. Lần ăn cơm này anh ta đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất đây là một sự tiến bộ.
Vì vậy anh ta cũng giữ lại cho mình một phần đường lui, “Được rồi, còn mấy lần nữa tôi giữ lại lần sau dùng. Nhưng mà…” Anh ta dừng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Mặc dù không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng nếu như có gì giúp được, lúc nào tôi cũng có thể góp sức.”
“Giúp được, cho tôi hai hộp thuốc này đi.” Nhiếp Nhiên cong môi cười, nói đùa giơ tay ra đòi.
Tống Nhất Thành nhìn đôi tay trắng nõn xinh xắn ở trước mặt mình, vẻ mặt cứng lại. Nhiếp Nhiên tưởng là anh ta bị yêu cầu của mình làm khó, đang muốn rụt tay lại thì nghe thấy Tống Nhất Thành nghiêm túc nói: “Thật ra tôi có Metformin dược liệu mạnh hơn, hiệu quả nhanh hơn.”
Đến lượt Nhiếp Nhiên ngẩn ra: “Đạo đức nghề nghiệp của anh đâu rồi?”
Tống Nhất Thành tức giận nói: “Bị chó ăn rồi, được chưa?”
Nhiếp Nhiên đăm chiêu: “Tôi chấp nhận đáp án này.”
“…” Sắc mặt Tống Nhất Thành hơi đen lại.
Nhìn thấy sắc mặt anh ta, cô khẽ cong môi lên, lần này nói nghiêm túc hơn hẳn, “Đợi đến lúc cần tôi sẽ đến tìm anh.”
Hai người lại ngồi bên cửa sổ nói mấy câu, sau đó Tống Nhất Thành rời đi trước.
Nhiếp Nhiên ngồi ở đó một mình phơi nắng, suy nghĩ tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Một lát sau, cô nghe thấy một giọng nữ vang lên bên tai, “Cô là Nhiếp Nhiên đúng không?”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, nhìn mấy binh sĩ nữ vây quanh mình, “Có chuyện gì à?”
Binh sĩ nữ vốn đã không ưa Nhiếp Nhiên giành nói trước: “Có, tôi muốn hỏi quan hệ của quân y đó và cô như thế nào? À đúng rồi, còn có những binh sĩ nam khác ở lớp 6 có quan hệ như thế nào với cô nữa?”
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt khó chịu của bọn họ, lập tức hiểu ngay.
Hóa ra là đến cà khịa.
Cô thờ ơ hỏi: “Liên quan gì đến cô?”
Binh sĩ nữ kia lập tức cứng họng.
Nhiếp Nhiên cười thâm ý, “Hơn nữa, không phải cô đã định tội cho tôi rồi sao?”
Khoảng thời gian này mặc dù cô luôn đắm chìm trong các suy đoán mình bị bỏ thuốc, nhưng không có nghĩa là cô không biết những người lớp 6 kia bịa đặt đồn nhảm về mình.
Cô vốn chẳng thèm phản ứng những chuyện như thế này, nhưng không ngờ nhóm người này lại tưởng cô yếu đuối bất lực, còn dám chạy tới khiêu khích.
Đối mặt với nụ cười của Nhiếp Nhiên, binh sĩ nữ kia lắp bắp, “Tôi… tôi đâu có thể định tội cô…”
“Mấy người đang làm gì thế hả?” Đột nhiên, một giọng nói chen vào.
Mấy binh sĩ nữ kia rối rít quay đầu lại nhìn. Dương Thụ mặc đồ rằn ri đứng ở sau lưng bọn họ, ánh mắt lạnh lùng.
Đám binh sĩ nữ này thấy Dương Thụ làm chỗ dựa cho Nhiếp Nhiên, sự giễu cợt trong mắt càng nhiều thêm.
Nghiên Tịch đứng ở chính giữa lúc này lập tức làm người hòa giải, cười giơ tay ra, hào phóng mà hòa nhã nói: “Chào cô, chúng tôi là lính mấy tháng trước mới vào, khi đó cô không ở đây nên không có cơ hội làm quen. Cô gọi tôi là Nghiên Tịch là được rồi.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên, ánh mắt lướt qua bàn tay giơ ra của cô ta rồi lạnh lùng cười, “Giới thiệu thì không cần đâu, dù sao tôi cũng quyến rũ đàn ông, một số người tự thẹn không bằng, đến lúc đó quen biết lâu rồi ghê tởm chết sẽ không tốt.”
Lúc nói câu này, tầm mắt cô dừng lại trên người hai binh sĩ nữ khác.
Hôm nay phòng ăn không có nhiều người, vừa rồi nhóm người kia ở phía xa nói chuyện, cô nghe không sót một chữ.
Vốn dĩ cô cũng định bỏ ngoài tai, nhưng bọn họ lại cứ thích dâng lên họng súng.
Quả nhiên, hai binh sĩ nữ kia nghe thấy lời cô, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhiếp Nhiên rất hài lòng với phản ứng của hai người bọn họ, bê đĩa đồ ăn trên bàn đi ra ngoài.
Hai binh sĩ nữ bên cạnh Nghiên Tịch chỉ bóng lưng Nhiếp Nhiên, tức giận đến mức tay cũng run lên, “Cái… cái cái… cái người này…”
Nhiếp Nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ, quét qua từng người một: “Có điều, mặc dù trong đơn vị không phân biệt đàn anh đàn em, nhưng các cô tốt nhất nên nhớ, tôi là lính cũ, mà các cô… chỉ là gà mờ.”
Ném lại câu này xong, Nhiếp Nhiên không quay đầu lại bê đĩa đồ ăn rời đi.
Dương Thụ cũng đi theo cô.
Đám binh sĩ nữ kia thật sự muốn phát điên, “Gà mờ? Cô ta lại có mặt mũi nói chúng ta là gà mờ? Trời, đúng là buồn cười chết mất!”
“Thật là, một người ngày nào cũng cản trở người khác lại còn nói chúng ta là gà mờ!”