CẢNH SÁT TẬP KÍCH BẤT NGỜ (1)
Tiếng hét kia vang lên làm cho Nhiếp Nhiên đang đi theo Cát Nghĩa ra ngoài nhếch môi cười.
Cô biết ngay là Tiền Nhị sẽ không nhịn được sau khi nghe thấy mình và Hoắc Hoành kẻ xướng người họa mà.
Quả nhiên, đúng là rất nóng vội.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn lại không có ý dừng lại mà được A Báo đẩy thẳng ra cửa.
“Chờ một chút, Hoắc tổng!” Tiền Nhị thấy dáng vẻ rời đi kiên quyết của anh thì thậm chí còn đứng phắt dậy đi theo, chắn trước mặt Hoắc Hoành.
Lý lão thấy ông ta nóng nảy như thế thì tức giận quát lên: “Tiền Nhị!”
Vốn thế đứng của bọn họ ngang bằng với Hoắc Hoành, nhưng giờ Tiền Nhị lại gọi ầm ĩ lên như thế, lập tức bọn họ liền rơi vào thế yếu hơn.
Đúng là cái thằng được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
Sao có thể nóng nảy tới mức này chứ!
Lý lão mím chặt môi, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.
Tiền Nhị thấy đám người ngồi ở trên ghế đều đang nhìn mình tức giận thì mới hốt hoảng nhận ra là mình đã hơi quá khích, ông ta xấu hổ nói với Lý lão: “Lý lão à, tôi cảm thấy vụ làm ăn này... thật ra vẫn có thể thử mà...”
Thịt đến bên miệng rồi, làm gì có chuyện không ăn được?
Ông ta tiếp tục nhìn Hoắc Hoành ở trước mặt: “Hoắc tổng, hay là nói chuyện thêm chút đi, lần này tôi rất có thành ý, còn mang cả hàng theo tới đây.”
“Ồ? Vừa rồi ông chủ Tiền to họng nhất, sao đến cuối cùng ông lại là người chuẩn bị kĩ càng nhất thế, còn mang cả hàng theo luôn.” Nhiếp Nhiên đứng tựa vào khung cửa, nói như vui đùa.
Tiền Nhị tự mình nóng nảy nên giờ bị Nhiếp Nhiên chế nhạo cũng chẳng biết phản bác thế nào, nhưng vì muốn lấy lại mặt mũi cho bản thân mà ông ta kéo những người khác xuống nước theo.
“Đâu phải chỉ mình tôi, bọn họ đều mang theo mà, ai mà không muốn làm ăn chứ?” Ông ta lại cười với người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, “Hoắc tổng, hay là chúng ta lại bàn bạc đi?”
Những người ở trong phòng bị ông ta bóc mẽ thì rất xấu hổ nhưng cũng không hề lên tiếng phản đối.
Hẳn là những người này đã thay đổi ý định sau khi nghe Hoắc Hoành nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lý lão thấy cả đám im phăng phắc thì trong lòng rất tức giận, càng cảm thấy đám người này chẳng được tích sự gì.
Ông ta nắm chặt tay vịn của ghế, giọng nói tràn ngập tức giận: “Các cậu!”
Nhiếp Nhiên mở miệng cắt lời đúng lúc: “Ồ? Vậy xem ra hôm nay Lý lão mới là người tới tụ tập cho vui rồi.”
Ý của câu nói rõ ràng là ám chỉ ông ta hãy đi đi.
Vì thế, sau khi Nhiếp Nhiên nói xong, hơi thở của Lý lão rõ ràng là bị nén xuống, đôi mắt sắc bén như dao dừng lại trên người Nhiếp Nhiên.
Sau đó, Lý lão đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt, giọng nói già nua tràn ngập tức giận: “Nếu đã thế thì tôi sẽ không quấy rầy các vị bàn bạc nữa.”
Nói xong, ông ta liền đùng đùng nổi giận rời đi.
Giải quyết xong một chướng ngại vật, Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng dáng Lý lão, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Dù sao cũng đã đắc tội với Lý lão rồi, thế nên Tiền Nhị quyết tâm đắc tội tới cùng, nói với Hoắc Hoành một cách lấy lòng: “Vậy Hoắc tổng xem...”