ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (1)
Sống ở đây một thời gian rồi, cô đã thuộc từng ngóc ngách, từng con người ẩn nấp ở đây như lòng bàn tay.
Thuộc hạ do Cát Nghĩa để lại ở đây đều không phải là những người đặc biệt giỏi, có lẽ là do ông ta yên tâm với Nhiếp Nhiên.
Vậy nên cô không cần phải lo lắng vấn đề ra vào.
Cô ẩn mình trong màn đêm, âm thầm rời đi như bay từ sau lưng đám đàn em kia.
Màu đêm đen như mực.
Đường khu ngoại thành về sáng sớm từ lâu đã không còn xe qua lại nữa, Nhiếp Nhiên không thể vẫy được chiếc xe taxi nào, càng đừng nhắc tới Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố xa xôi kia.
Hai tiếng là khoảng cách đi đường từ ngoại thành tới trong thành phố, nếu cô đi bộ có lẽ khi tới chỗ đó thì trời cũng sáng rồi.
Đáng chết, Hoắc Hoành không biết hiện giờ cô là bệnh nhân sao? Lại bắt cô đi nơi xa như vậy.
Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi men theo đường đi về phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này, một chiếc xe màu đen từ phía xa đi tới, Nhiếp Nhiên lập tức tránh sang một bên theo bản năng.
Nhưng không ngờ nó đột ngột phanh lại, dừng hẳn ở chỗ tối giữa hai đèn đường.
Nhiếp Nhiên thấy chiếc xe dừng ở đó không có bất cứ động tĩnh gì, lông mày bất giác khẽ chau lại.
Trời tối như vậy, một chiếc xe đột ngột dừng lại ở kia, trong xe lại không bật đèn, thật sự là quá kỳ quặc.
Cô dừng chân đứng đó, cảnh giác nhìn chiếc xe ở không xa.
Đột nhiên, đèn xe bật sáng rồi lại tắt.
Trong ánh sáng lóe lên đó, Nhiếp Nhiên nhanh chóng bắt được góc mặt nghiêng quen thuộc. Cô đi nhanh tới cạnh xe, sau đó lập tức ngồi vào.
“Không phải nói gặp ở trung tâm thương mại sao? Sao anh lại đích thân tới đây?” Nhiếp Nhiên vừa đóng cửa xe lại, ngay giây sau, chiếc xe đã lái như bay về phía trước. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Trong xe tối đen như mực, chỉ có ánh sáng của đèn đường ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào.
Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ, nhìn Hoắc Hoành bên cạnh, nét mặt nghiêm nghị, môi mím chặt, vô cùng lạnh lùng.
Cô lập tức hỏi theo bản năng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiếc xe vẫn chạy nhanh trên đường vắng, trong xe rất yên tĩnh, Hoắc Hoành dường như không có ý định mở miệng.
Nhiếp Nhiên không nhịn được mà chau mày lại trước sự lạnh lùng của anh: “Tôi hỏi anh đấy, Hoắc Hoành!”
Lúc gọi tên anh, rõ ràng Nhiếp Nhiên cố ý nhấn giọng.
Đúng lúc này, “Két…” một tiếng, chiếc xe phanh gấp, bánh xe và mặt đất ma sát tạo thành hai vệt màu đen.
Nhiếp Nhiên không thắt dây an toàn nhưng cô đã nhanh tay túm lấy thanh vịn tay trên xe, như vậy mới không va vào kính chắn gió.
“Anh làm gì vậy?” Cô bị lực đập lại về ghế xe, lúc này vết thương bị đập trúng khiến cô đau tới mức phải nhíu chặt mày lại, tới cả lời nói cũng không còn vui vẻ nữa.
Hoắc Hoành lập tức quay đầu sang, sự phẫn nộ thoáng qua trong đáy mắt, trong giọng nói lạnh lùng của anh lộ ra vẻ lo lắng bất an: “Câu này tôi phải hỏi em mới đúng! Rốt cuộc em có biết hai chữ ‘nguy hiểm’ viết thế nào không? Tại sao lại cố ý nhào về phía có đạn, em có biết như vậy rất dễ xảy ra sai sót không?”