KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (2)
“Cô thật sự chỉ là gián điệp?” Số 2 không kìm được hỏi.
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cười lạnh với anh ta, “Nếu tôi không phải là gián điệp, anh nghĩ anh còn sống tới bây giờ sao? Uông Tư Minh.”
Số 2 bị gọi tên thì hơi sững sờ, đáy mắt xoẹt qua sự kinh ngạc, “Cô đã nhận ra tôi từ lâu rồi sao? Vậy tại sao lúc đó tôi đi gọi điện thoại, cô lại muốn vạch trần tôi, còn để bọn họ bắt tôi về.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc xéo anh ta, “Tôi không bắt anh về thì anh đã chết rồi, làm gì còn sống mà chất vấn tôi như bây giờ nữa. Bốt điện thoại đó có thiết bị nghe lén, từ giây phút anh nhấc điện thoại lên, mỗi câu tôi và anh nói chuyện với nhau đều truyền tới chỗ Cát Nghĩa.”
“Sao có thể… Đó không phải là bốt điện thoại công cộng sao?”
Nhiếp Nhiên cười giễu cợt, “Điện thoại công cộng? Thật ngây thơ! Anh không phát hiện xung quanh chỗ đó đều là đất hoang sao? Chủ đầu tư không khai phá, để mặc mảnh đất to như vậy hoang hóa, chỉ có thể chứng minh một điều mảnh đất đó đã bị ông ta mua rồi! Ở một vùng ngoại thành hoang vu như vậy mà lại dựng một bốt điện thoại như thế, anh không thấy kỳ lạ à?”
Lúc này Uông Tư Minh mới đột nhiên bừng tỉnh.
Khi đó, trong lòng anh ta chỉ toàn là sự sống chết của sĩ quan huấn luyện An, nghĩ rằng bốt điện thoại công cộng sẽ không sao.
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên nói như vậy, trong lòng anh ta thầm cảm thấy sợ hãi.
Lúc ấy, một khi anh ta bấm hết một dãy số hoàn chỉnh, hoặc nói một câu liên quan tới chuyện của sĩ quan huấn luyện An thì anh ta sẽ bị bắn chết tươi tại chỗ.
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ kinh hãi đó của Uông Tư Minh thì tức giận trừng mắt với anh ta, “May mà anh còn biết chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước, nếu không tôi thật sự cũng phải toi mạng cùng anh rồi!”
“Tay… tay đấm kia…” Uông Tư Minh nghĩ lại một lượt, giả dụ Nhiếp Nhiên tìm ra được manh mối trong bốt điện thoại thì chuyện đánh nhau sau này cũng là để Cát Nghĩa tin tưởng, thế tay đấm kia thì sao?
Tay đấm bị chết vô cùng kỳ lạ kia cũng là cô làm sao? w●ebtruy●enonlin●e●com
“Nếu không thì sao! Trên thế gian này làm gì có chuyện gì trùng hợp như vậy chứ?” Nhiếp Nhiên hung dữ trừng mắt với anh ta.
Rốt cuộc Uông Tư Minh cũng hiểu ra tất cả.