CHẾT HẾT RỒI (4)
Năm ngón tay Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục dùng sức, hoàn toàn không có chút tình cảm gì. Cô cười tàn nhẫn nói: “Cái này là để cho anh nhớ, sau này nhớ ngoan ngoãn, nghe chưa?”
“Vâng.” Số 2 cung kính đáp.
Có vẻ đã hài lòng với câu trả lời này, Nhiếp Nhiên buông lỏng tay ra, “Con người phải thông minh lên. Nếu anh thi đấu tốt, anh muốn bao nhiêu cô bạn gái chả được. Cần gì phải vì một cô bạn gái mà suýt mất mạng, đúng không?”
“Vâng.”
“Đấy. Hôm đó, nếu anh cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi thế này thì đâu đến nỗi bị tôi đánh cho thừa sống thiếu chết như vậy hả? Thôi, anh nghỉ ngơi cho tốt, bị thương thì tĩnh dưỡng mấy ngày đi.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ đau lòng quan sát từng vết máu do mình dùng dây thắt lưng tạo ra trên bả vai anh ta. Nói xong, cô lên tầng ba nghỉ ngơi.
Lúc này, Triệu Lực đi vào trong phòng làm việc trên tầng hai, Cát Nghĩa ra lệnh: “Lập tức phái người đi tiếp nhận thế lực của Đường Lôi Hổ ở phía Đông, nhân lúc chuyện này còn chưa lộ ra, chúng ta nhất định phải tiếp nhận toàn bộ, nếu không sẽ bị người khác nẫng tay trên.”
“Vâng, em lập tức phái người đi ngay.”
Hắn vừa định ra ngoài, lại nghe thấy Cát Nghĩa không yên tâm dặn dò: “Nhớ, nhất định phải càng nhanh càng tốt.”
“Em biết rồi.”
Triệu Lực nhanh chóng đi xuống tầng, triệu tập tất cả các anh em. Sau mấy tiếng lái xe, bọn họ nhanh chóng đến hang ổ của Đường Lôi Hổ.
Triệu Lực xuống xe, cầm một khẩu súng trong tay, nói với người xung quanh: “Sau khi đi vào phải giải quyết hết tất cả mọi người, không thể để lại một ai, biết chưa?”
“Rõ!” Mọi người dõng dạc hô rồi lao vào mục tiêu.
Triệu Lực nấp ở ngoài cửa, chờ tiếng súng kịch liệt truyền từ bên trong ra.
Hắn không ngờ bên trong không hề truyền tới tiếng súng kịch liệt mà lại vang lên tiếng hô nghi ngờ và kinh ngạc của đám thuộc hạ kia.
“Trời!”
“Chuyện gì thế này?”
“Anh Lực ơi.”
Triệu Lực đứng ở ngoài cửa, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Một tên thuộc hạ ở bên trong trả lời: “Bọn chúng… chết hết rồi.”
“Cái gì? Chết hết rồi? Làm sao có thể!” Triệu Lực lập tức lao vào, thấy bên trong toàn là xác chết, trên tường màu trắng là vết máu tung tóe, nhìn cực kì kinh khủng.
Chẳng lẽ là Nhiếp Nhiên?
Không thể nào, sau khi về Nhiếp Nhiên luôn ở bên cạnh Cát gia, không rời đi nửa bước.
Vậy thì là ai giết?
Ai có thù hận với Đường Lôi Hổ đến mức như vậy?
“Cát gia, bọn em đến chỗ của Đường Lôi Hổ thì phát hiện ra… chết hết rồi!” Triệu Lực không nghĩ ra câu trả lời, chỉ có thể lập tức gọi điện thoại báo cáo chuyện này cho Cát Nghĩa.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cát Nghĩa đứng phắt dậy: “Chết hết rồi?”
“Đúng thế, thi thể khắp nơi, ngay cả kho hàng cũng toàn là thi thể.”
“Tại sao có thể như vậy?” Cát Nghĩa không hiểu tại sao bên chỗ Đường Lôi Hổ lại đột nhiên bị tập kích, “Vậy đồ trong kho hàng đâu, có bị động đến không?”
“Không, kho hàng không có dấu vết bị động vào.” Triệu Lực trả lời đúng sự thật.
Mặc dù không biết là ai ra tay, nhưng nếu như không bị ai động vào, vậy thì…
“Lập tức phân công người của chúng ta, nhanh chóng tiếp nhận.” Cát Nghĩa lạnh giọng ra lệnh.
Triệu Lực nhận được mệnh lệnh, vội vàng bắt đầu bố trí.
Lúc bọn họ bận rộn không ngơi tay thì trên cao tốc có mấy chiếc xe đang chạy về phía thành phố.
“Chuyện bên kia làm xong rồi à?” Đèn đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, bên trong xe mờ tối hiện lên một gương mặt u ám, là Hoắc Hoành.
A Báo ngồi ở ghế phụ cúp điện thoại rồi cung kính trả lời: “Đúng vậy, người bên kia nói đã giải quyết toàn bộ rồi.”
“Ừ.”
Hoắc Hoành tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.