Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1304




CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (5)
Rầm…

Ông ta bị ném xuống sàn đấu.

Cái xác rơi xuống đất, máu chậm rãi chảy ra từ sau gáy ông ta.

Dưới ánh đèn chiếu, gương mặt vặn vẹo và phần đầu kỳ lạ của ông ta vô cùng kinh người.

Trong nháy mắt, sàn đấu boxing dưới tầng im phăng phắc. Qua nửa phút sau, những khán giả kia mới xì xào bàn tán.

“Chuyện gì thế này?”

“Không biết.”

“Đang yên đang lành sao lại có người ngã từ trên tầng xuống?”

Đám người này đã quen nhìn thấy cảnh đổ máu ở sàn đấu boxing ngầm rồi nên bọn họ phản ứng tương đối bình tĩnh. Không hề xuất hiện tiếng hét chói tai cầu cứu và chạy trốn.

Đám người kia rối rít ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lan can, lạnh giọng dặn dò mấy tên thuộc hạ dưới tầng: “Ném ra ngoài cho chó ăn.”

Bọn họ lại nhìn Cát gia đứng ở bên trong hình như không lên tiếng phản đối, vì vậy vội vàng đáp lời, mỗi người túm một chân kéo Đường Lôi Hổ ra cửa hông. Lúc bị kéo đi, máu sau gáy ông ta bị kéo ra thành một vết máu thật dài, nhìn vô cùng đáng sợ.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Mấy tên thuộc hạ khác của Cát Nghĩa vội vàng dùng nước cọ rửa lau khô vết máu, khôi phục tất cả lại như bình thường.

Nhiếp Nhiên đứng ở trên tầng, cười xin lỗi người bên dưới, “Ngại quá, xảy ra chút chuyện nhỏ, mong mọi người bỏ qua cho. Bây giờ trận thi đấu tiếp tục, mặc sức vui vẻ đi!”

Người bên dưới nghe thấy hai chữ vui vẻ, bầu không khí lại bắt đầu trở nên sống động.

MC lúc này cũng lập tức lên sân khấu giúp đỡ, “Được rồi, vậy thì tiếp theo tôi nhắc lại cho mọi người một lần nữa, An Tử của mọi người ra sân rồi! Tiếng hoan hô đâu, tiếng reo hò đâu, sôi trào lên đi! Để cho bọn họ nghe thấy tiếng hét chói tai của mọi người đi!”

Từng tiếng kêu gào, từng tiếng hét chói tai lại đốt cháy bầu không khí một lần nữa.

Trước khi bắt đầu, số 2 ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên một cái, số 9 ở phía sau cũng nghiêm mặt nhìn cô.

Nhưng Nhiếp Nhiên không quan tâm đến ánh mắt của hai người bọn họ, bởi vì bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô quay ra nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, tôi muốn mượn người của ông một lát.”

Cát Nghĩa bị thủ pháp lưu loát gọn gàng vừa rồi của cô làm cho kinh động. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Nhiếp Nhiên tay không giết người nên hơi ngẩn ra rồi mới nói: “Tôi không dẫn theo nhiều người. Có điều tôi có thể lập tức điều phái, nhưng có thể sẽ cần chút thời gian.”

Nhiếp Nhiên cau mày, Đường Lôi Hổ chết rồi, người của ông ta đều canh gác ở bên ngoài, lát nữa nhất định bọn họ sẽ muốn vào tìm Đường Lôi Hổ.

Một khi bọn họ phát hiện Đường Lôi Hổ đã chết thì Cát Nghĩa sẽ rất bị động, không chỉ bị động ở đây mà chuyện cô phải làm tiếp theo cũng sẽ đi tong.