CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (8)
“Nhiếp Nhiên.” Lúc này Cát Nghĩa cũng nhẹ giọng gọi tên cô.
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên biết câu gọi của ông ta có ý gì, cô tỏ vẻ không cam lòng hừ một tiếng, “Vậy thì tôi nhịn anh ta đến ngày mai!”
Nói xong cô mang đồ ăn đêm lên phòng.
Tối ngày hôm sau, vừa mới qua chín giờ đã có không ít người tới. Dưới sự dẫn dắt của MC, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhiếp Nhiên ở trên tầng hai quan sát bầu không khí phía dưới, Triệu Lực đứng ngay sau lưng cô.
Khi thấy có hai người đi lên, hắn lập tức niềm nở nghênh đón.
“Ông chủ Đường, ông chủ Trịnh, hoan nghênh hoan nghênh! Hai vị đến thật sớm, Cát gia nhà chúng tôi tạm thời vẫn chưa tới.”
Ông chủ Đường tên là Đường Lôi Hổ, tác phong làm việc cũng như tên, điển hình của người thô kệch. Thân hình ông ta béo tốt, mặc áo T-shirt hoa văn, còn đeo một sợi dây chuyền vàng, ăn to nói lớn.
“Lần này là người tôi đặt cược ra mặt, dĩ nhiên tôi phải tới sớm rồi.”
“Đánh boxing xem trọng năng lực, không liên quan gì đến sớm muộn.” Người còn lại bên cạnh ông ta hiển nhiên là ông chủ Trịnh rồi.
Tên thật của ông ta là Trịnh Khúc. Ông ta ăn mặc lịch thiệp, nói chuyện lễ độ, y như một doanh nhân thành đạt.
Đường Lôi Hổ hừ mũi, “Người tôi chọn năng lực cũng sẽ không kém, hôm nay ông cứ chờ thua đi!”
“Được thôi, tôi mỏi mắt mong chờ.”
Triệu Lực thấy hai người bọn họ đấu khẩu thì hơi khó xử nhỏ giọng nói: “Chuyện đó... xin lỗi ông chủ Đường, người ông chọn tối hôm qua đột phát bệnh cấp tính, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã...”
“Cái gì? Xúi quẩy, mẹ kiếp đúng là xúi quẩy!”
Trịnh Khúc cười lớn: “Ha ha ha, lần này ông chủ Đường tính sai thật rồi.”
Đường Lôi Hổ bị châm chọc, nổi giận đùng đùng, “Các người có nhầm không hả, người tôi đặc biệt chọn, sao các người không trông coi tử tế! Có phải cố ý khiến tôi khó chịu không!”
“Ông chủ Đường, rất xin lỗi ông vì đã để xảy ra sự việc đáng tiếc này, chúng tôi cũng thật sự không ngờ lại như vậy. Nhưng mà ông yên tâm, chúng tôi đã tìm được người thay thế rồi.” Triệu Lực rối rít xin lỗi.
“Thay thế? Ngộ nhỡ thua thì làm thế nào! Tôi đập tiền vào đó đấy!” Đường Lôi Hổ không vui nói.
Triệu Lực lại bảo đảm: “Sẽ không đâu, lần này người mới chúng tôi tìm có năng lực cực tốt.”
“Hừ! Người mới thì còn đấu đá gì nữa! Rõ ràng là thua chắc rồi!” Đường Lôi Hổ gắt gỏng.
Triệu Lực không biết phải làm sao, đành nói: “Ông chủ Đường, nếu như ông cảm thấy không hài lòng với cách xử lý như vậy thì Cát gia nhà chúng tôi đã nói rồi, tiền đặt cuộc lần này tính cho ông ấy, thắng thì tiền thuộc về ông, thua thì ông ấy chịu, ông thấy thế nào?”
Đường Lôi Hổ biến sắc, nổi giận đùng đùng nói: “Cậu có ý gì, nói tôi không chơi nổi à? Tôi nói cho cậu biết, tôi đây không có gì ngoài tiền! Chơi thì chơi, thua rồi cùng lắm thì coi như làm chuyện tốt.”
Câu nói cuối cùng kia rõ ràng là nói cho Trịnh Khúc ở bên cạnh nghe.
Trịnh Khúc cười, không hề để ý.
“Vậy xin mời ông chủ Đường.” Triệu Lực thấy chuyện này cuối cùng cũng xong, vội vàng mời hai người bọn họ vào phòng VIP xem thi đấu.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lúc hai người đi qua hành lang, Đường Lôi Hổ vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên luôn đứng ở cạnh lan can.
“Cô gái này là ai? Nhìn xinh đấy, là bảo bối mới của các cậu à?! Nào nào nào, chơi cùng anh nào, nếu như phục vụ anh tốt, đến lúc đó không thiếu cho cô em.” Ông ta vừa nói vừa muốn tiến lên ôm vai Nhiếp Nhiên.
“Bảo bối” trong lời nói của Đường Lôi Hổ chính là những cô gái cho đàn ông ở đây tiêu khiển, phí tính riêng.
Nhưng hằng ngày những bảo bối này vẫn là cung không đủ cầu, đối với thi đấu nhiệt huyết sôi trào cộng thêm ánh đèn mờ tối, cảm xúc của nam nữ rất dễ đạt tới cao trào.
Triệu Lực thấy ông ta muốn lao đến chỗ Nhiếp Nhiên, lại thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên khó chịu, lập tức cất bước ngăn lại, “Xin lỗi ông chủ Đường, chị Nhiếp không phải là bảo bối ở đây, cô ấy là thuộc hạ của Cát gia nhà chúng tôi.”