EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (6)
“Nhanh, mau ngăn cô ấy lại!”
Tốc độ của Thiên Dạ cực nhanh, An Viễn Đạo không bắt được cô ta bèn vội vàng hô lên.
Hà Giai Ngọc là người nóng tính, không quan tâm gì cả mà đã vội vàng tiến lên muốn ngăn chặn Thiên Dạ, nhưng năng lực của cô sao có thể so sánh được với loại người đã được huấn luyện bài bản như Thiên Dạ, mới một chiêu mà Hà Giai Ngọc đã từ người đi bắt biến thành người bị bắt rồi.
“Hà Giai Ngọc!” Thi Sảnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng muốn xông tới cứu người.
Thiên Dạ nhanh nhẹn bóp lấy cổ họng của Hà Giai Ngọc, hoàn toàn khống chế cô ở trước người mình.
“Tất cả lui ra phía sau!” Cô ta nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt hung ác.
Tất cả đều sợ hãi trước hành động của cô ta, không ai dám bước lên phía trước.
“Thiên Dạ! Em đừng làm chuyện điên rồ! Mau thả Hà Giai Ngọc ra!”
“Thiên Dạ, em làm như vậy sẽ chỉ sai càng thêm sai thôi!”
“Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng các người lại ép tôi, tôi không biết mình sẽ làm cái gì đâu!” Thiên Dạ nhích từng chút một về hướng thang máy.
Khi đến cuối hàng lang, cô ta bỗng nhiên đẩy Hà Giai Ngọc ra, sau đó lách người vào trong thang máy đi mất.
An Viễn Đạo đứng ngẩn ra ở cửa ra vào, đến bây giờ anh ta vẫn chưa tiêu hóa hết sự thật này, “Cô ấy… tại sao cô ấy có thể như vậy…”
“Có nghĩa là thầy dạy dỗ tốt thôi.” Nhiếp Nhiên cười đâm chọc An Viễn Đạo.
Nhưng lúc này An Viễn Đạo không hề bị cô kích thích, anh ta đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy rất lâu rồi lặng lẽ lên tầng về phòng mình.
Bóng lưng cô đơn kia khiến Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh cảm thấy hơi bất an.
“Tại sao tôi cứ có cảm giác An Viễn Đạo đang… rất thương tâm nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy An Viễn Đạo như thế này đấy, giống như vừa nhận được một cú sốc cực kì lớn vậy.”
Ngay lập tức, Thi Sảnh lên tiếng: “Thiên Dạ là học viên đắc ý và đáng tự hào nhất của thầy ấy, bị như thế này cũng là chuyện rất bình thường thôi.”
Hà Giai Ngọc nói: “Tôi còn tưởng thầy ấy sẽ thiên vị Thiên Dạ đấy.”
“Xem ra An Viễn Đạo vẫn còn biết công tư rõ ràng, cho dù là người một nhà thì trên vấn đề nguyên tắc, thầy ấy vẫn sẽ làm theo đúng luật.”
Nghe tiếng líu ríu thảo luận bên ngoài, Nhiếp Nhiên hạ lệnh đuổi khách. Đối với Thiên Dạ, không phải chỉ đặt một cái bẫy đơn giản như vậy là có thể giải quyết được.
“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế bèn nói ngay: “Ồ, vậy chị Nhiên nghỉ ngơi cho tốt đi, cuối cùng chuyện này cũng kết thúc rồi, chị cũng có thể an tâm ngủ một giấc.”
Thật sao?
Có thể an tâm thật à?
Sao cô thấy tất cả mọi thứ như vừa mới bắt đầu ấy nhỉ?
Trên môi Nhiếp Nhiên thoáng xuất hiện một nụ cười hứng thú.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Mà Hoắc Hoành từ đầu tới cuối chưa từng lên tiếng, anh chỉ như một người ngoài bình tĩnh đứng xem ở sau lưng mọi người, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trên người Nhiếp Nhiên.
Đương nhiên anh sẽ không bỏ sót nụ cười thoáng qua kia của cô.
Anh biết cô nàng này sẽ không buông tha cho Thiên Dạ đơn giản như vậy.
Cô đã tính xong kế hoạch trả thù. Cô thong thả tra tấn Thiên Dạ. Cô nguyện ý đóng vai ác ma, khơi gợi hắc ám đang bị phủ bụi trong lòng Thiên Dạ ra từng chút một, sau đó khiến cô ta hoàn toàn mất khống chế.
Cho đến khi Thiên Dạ hoàn toàn sụp đổ, cô mới dừng tay.
Có lẽ, cho tới hôm nay anh mới được chứng kiến thủ đoạn thật sự của cô.
Những ngón đòn dữ dội thô bạo khiến cho người khác phải giật mình lúc trước kia chắc có lẽ đã là sự ban ơn lớn nhất của cô đối với người kia rồi.
Anh cảm thấy hôm nay mình đến đây chẳng có bất kì ý nghĩa gì, ngoại trừ việc ném cái chậu hoa vừa rồi thì tất cả đều hoàn toàn không cần anh nhúng tay vào.
Vở diễn này chỉ cần một mình cô cũng diễn xong.
Đúng vậy, vào giây phút ấy, anh cảm thấy mình như người thừa vậy.
Dường như lúc cô ở trong lồng ngực của anh và nói mình hối hận chỉ là một giấc mơ, và tất cả những gì mà anh làm hoàn toàn là vô nghĩa.
Cho dù là anh đánh liều mạng sống để tới đây, hay là làm tất cả mọi thứ sau đó…
Nhiếp Nhiên vẫn là Nhiếp Nhiên, cô không cần sóng vai với bất cứ người nào, cô chỉ cần đơn độc một mình dũng cảm tiến tới, không vì người nào ở bên cạnh mà bị trói buộc hoặc dừng bước lại.
Anh cứ đứng ở cửa như vậy nhìn Nhiếp Nhiên, trong mắt có sự cô độc và phức tạp, đó là sự thất vọng và mất mát.
“Chính trị viên, thầy… không đi sao?” Hà Giai Ngọc đã chạy vào trong hành lang, khi thấy Hoắc Hoành vẫn chưa đi bèn lên tiếng nhắc nhở.
Hoắc Hoành nhìn thoáng qua người trong phòng một lần nữa rồi định nhấc chân đi.
Ai ngờ đúng vào lúc này Nhiếp Nhiên lại đột nhiên gọi giật anh lại, “Chính trị viên, tôi có lời muốn nói với anh.”