Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1246




BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (7)
Nói xong cô liền lật người thể hiện từ chối nói chuyện với anh.

Vì tới bây giờ cô vẫn không hiểu được tại sao mình phải rửa tay, cũng không hiểu lúc này tại sao lại phải giải thích với anh như vậy nên cô không muốn nói chuyện với Hoắc Hoành nữa.

Hoắc Hoành sững sờ, ba giây sau mới phản ứng lại, khẽ cười rồi ừm nhẹ một tiếng. Cảm giác vui vẻ đó khiến Nhiếp Nhiên trên giường hơi hối hận vừa nãy mình nhiều lời.

“Em nghỉ sớm đi.” Hoắc Hoành nói rồi giúp cô đóng cửa lại.

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa, không nhịn được mà phiền não.

Còn Hoắc Hoành đứng ở ngoài cửa, ý cười trên môi càng lúc càng rõ rệt. Một tay anh chặn trên môi, khẽ ho vài tiếng mới khống chế được sự kích động muốn cười thành tiếng.

Cô gái này, lại có thể đáng yêu như vậy sao?



Mấy ngày sau, Mã Tường từ nguy hóa an được trở về phòng bệnh bình thường, bác sĩ nói may là còn trẻ, hồi phục khá nhanh, chỉ cần nằm viện một tuần là có thể xuất viện.

Vốn dĩ sau khi kết thúc phẫu thuật, quan sát hai ba ngày xong là phải chuyển vào bệnh viện quân y, nhưng vì tổn thương tới nội tạng nên không được có tác động quá mạnh và lắc lư trên xe nên chỉ có thể ở trong bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian, chờ tới khi dưỡng bệnh ổn rồi sẽ vào bệnh viện quân y làm một đợt kiểm tra và một loạt quá trình điều dưỡng.

Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ lo lắng vết thương của Mã Tường nên không chịu quay về, những người khác cũng rất “đoàn kết” thể hiện không chịu đi. An Viễn Đạo bất lực đành phải cho họ thêm thời gian một tuần, tỏ vẻ sau một tuần, tất cả mọi người đều buộc phải khởi hành về quân đội.

“Làm sao bây giờ, chị Kiêu, An Viễn Đạo chỉ cho thời gian một tuần là phải quay về, nhưng hiện giờ đã qua ba ngày rồi, chuyện của Thiên Dạ còn chưa giải quyết xong, chính trị viên cũng không tới.” Trên đường về khách sạn, Hà Giai Ngọc rất băn khoăn, nói như cầu cứu Lý Kiêu.

Thi Sảnh vỗ vai cô ta, ra hiệu cô ta bình tĩnh ròi nói: “Cậu đừng sốt ruột, lần này Mã Tường bị Thiên Dạ đánh bị thương, nói không chừng lại là cơ hội. Thiên Dạ rõ ràng biết Mã Tường là chiến hữu mà còn ác ý như vậy, chuyện này chắc chắn An Viễn Đạo sẽ tìm cô ta nói chuyện ra nhẽ, lúc đó sẽ là cơ hội của chúng ta.”

“Nhưng Thiên Dạ cũng hoàn toàn có thể nói là cô ta đang tự vệ, dù sao Mã Tường cũng chủ động muốn giết cô ta mà.”

“Đúng vậy, đúng là Mã Tường muốn giết cô ta, nhưng chúng ta đều biết Mã Tường là vì người khác. Sĩ quan huấn luyện cũng rất rõ, nếu không phải gặp phải chuyện lớn, anh ta tuyệt đối sẽ không điên cuồng như vậy. Đến lúc đó vừa hay có thể nói ra chuyện của Cổ Lâm, kết hợp thêm với vết thương của Mã Tường, Thiên Dạ muốn rút lui an toàn là không thể.”

Lời nói rủ rỉ của Thi Sảnh khiến Hà Giai Ngọc không kìm được mà vỗ tay, “Tuyệt vời! Chiêu này hay! Có chuyện đánh trọng thương chiến hữu, sao cô ta có thể phủi tay sạch sẽ chuyện Cổ Lâm được chứ?”

“Nhưng chuyện này là cậu nghĩ ra sao?” Hà Giai Ngọc nhìn cô ta cười gian xảo.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Thi Sảnh hơi ngại ngùng nói: “Đây là Kiều Duy nghĩ ra, có điều tôi cũng có giúp suy luận mà.”

“Ờ ờ ờ, suy luận, suy luận.” Hà Giai Ngọc lại cười gian xảo khiến Thi Sảnh muốn đánh cô ta.

“Có điều, để bảo đảm thì vẫn cần phải có chính trị viên bên cạnh, tôi chỉ sợ tới lúc đó An Viễn Đạo lại đứng về phía Thiên Dạ.” Lý Kiêu nói.

Chính trị viên là sợi dây bảo hiểm của bọn họ, có anh, bọn họ mới có thể chống lại An Viễn Đạo.