BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (4)
Cô nhìn kĩ vết thương, vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là bị thương lần thứ hai.
Chắc là anh làm vết thương tiếp xúc với thuốc bị chạm vào đâu đó để máu tiếp tục chảy ra, cuốn hết thuốc theo.
“Vậy tôi bôi thuốc lại cho anh.”
Khó khăn lắm mới bôi xong thuốc, Nhiếp Nhiên dùng băng gạc quấn tầng tầng quanh eo anh.
Hoắc Hoành ngồi dưới đất thấy cô nghiêm túc băng bó cho mình như vậy, vết thương bên eo hình như cũng không còn quá đau nữa.
Bầu không khí đang im ắng, anh đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng cảm thấy mắc nợ, em không làm gì sai cả.”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, vẻ mặt vốn bình thản lập tức lạnh lùng, “Tôi cho anh đi vào không phải là để anh nói chuyện này với tôi.”
Hoắc Hoành biết bây giờ là thời cơ tốt nhất, nếu cô đã chịu băng bó vết thương cho mình thì ít nhất đã không bài xích mình giống như khoảng thời gian trước nữa.
Anh chịu đựng cơn đau bên eo, giữ lấy cổ tay cô, nói: “Những gì nên bù đắp em đều đã bù đắp, em đã cố gắng hết sức rồi.”
Nhiếp Nhiên bị anh nắm chặt tay, theo bản năng muốn cạy tay anh ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt mà vẫn bướng bỉnh nắm tay mình, không để ý đến vết thương bị rách ra, cô miễn cưỡng kiềm chế.
Hoắc Hoành thấy cô không hất mình ra, trong lòng buông lỏng một chút, vội vàng nói: “Nhiếp Nhiên, em thật sự muốn tính rõ ràng như vậy à?”
“Ý của anh là muốn tôi qua loa cho xong chuyện, nhìn cô ấy nằm ở đó, vào phòng phẫu thuật hết lần này đến lần khác à?” Giọng Nhiếp Nhiên lạnh như băng.
“Em vốn có ý tốt, điều này là sự thật mọi người đều biết.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên hơi ngước đầu lên nhìn anh, cười mỉa mai, “Không ai có quyền tự cho là đúng để nhúng tay vào cuộc sống của người khác, bao gồm cả tôi.”
“Nhưng không phải bây giờ chuyện đã xảy ra rồi sao? Em có bù đắp thế nào cũng không thể khiến cô ấy bình an vô sự đứng ở trước mặt em được.”
“Bởi vì không thể bù đắp nên có thể nhắm mắt làm ngơ mà sống tiếp à?” Đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, sự sắc bén kia giống như một con dao găm.
Hoắc Hoành thở dài, giữ chặt vai Nhiếp Nhiên, nói: “Em biết rõ vấn đề trong đó không phải ở em, nhưng em lại kiên quyết ôm chuyện này vào mình, vậy Thiên Dạ thì sao? Em muốn để cô ta nhởn nhơ sống tiếp à?”
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười khẩy, “Cô ta không thể nào tiếp tục sống nữa.”
“Em đã làm gì rồi?” Hoắc Hoành sửng sốt.
“Không cần tôi làm bất cứ chuyện gì cả.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh cười một tiếng, sau đó cạy tay anh ra, đi vào bên trong.