Sau đó, anh ta bước nhanh vào trong phòng bệnh, để Nhiếp Nhiên đứng đó một mình.
Nhiếp Nhiên nhìn bình trà, cau mày lại. Cô đổ hết nước trong bình vào bồn hoa bên cạnh rồi đặt bình ở cửa rồi đi đến phòng bệnh của Cổ Lâm.
Ba mẹ Cổ Lâm nhìn thấy Nhiếp Nhiên đều rối rít cảm ơn cô. Thật ra Nhiếp Nhiên rất muốn nói cho bọn họ biết toàn bộ chân tướng của sự việc nhưng lại bị Lý Kiêu chặn họng.
Lý Kiêu không muốn Nhiếp Nhiên ôm hết trách nhiệm vào mình, cô nhanh trí hỏi: “Cô, tình trạng của Cổ Lâm bây giờ thế nào rồi? Lúc nào thì chuyển viện ạ?”
Ba Cổ lâm thở dài, đáp: “Vẫn như vậy thôi. Bác sĩ nói cần phải quan sát thêm.”
“Ồ vậy ạ.”
Cô quay sang nói với Nhiếp Nhiên: “Cổ Lâm còn ở đây mấy ngày nữa, tôi thấy sắc mặt cậu kém lắm, cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Mẹ Cổ Lâm tán đồng: “Đúng đúng đúng, cháu về nghỉ ngơi đi, dù sao cũng đã truyền nhiều máu như vậy, thế nào cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận.”
“Không cần đâu, cháu ở lại thêm lúc nữa.” Nhiếp Nhiên kiên quyết từ chối.
Nhưng mặc kệ cô phản đối, mọi người vẫn đuổi cô về, sau đó phân công nhau túc trực bên Cổ Lâm.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Sau khi bàn bạc, cả đám thống nhất, đêm đầu Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ gác, đêm sau Kiều Duy và Hà Giai Ngọc gác, Thi Sảnh thì cùng ba mẹ Cổ Lâm đi nghỉ ngơi.