THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (2)
Hà Giai Ngọc nói với Lý Kiêu: “Em đến nhà vệ sinh tìm xem!”
Lúc cô ta định chạy đến nhà vệ sinh thì thấy Tống Nhất Thành đi từ cuối hành lang tới.
Thấy bọn họ nôn nóng, anh ta cười hỏi: “Mọi người tìm Nhiếp Nhiên à?”
Lý Kiêu thấy vẻ mặt anh ta thản nhiên như vậy thì lập tức hỏi: “Bác sĩ Tống biết cậu ấy ở đâu à?”
“Ừm, cô ấy vừa xuất viện rồi.”
Hà Giai Ngọc kinh ngạc: “Xuất viện? Chị ấy còn chưa truyền nước xong sao đã xuất viện rồi?”
Người cũng kinh ngạc như vậy còn có Tống Nhất Thành vừa rồi còn đang mỉm cười.
“Chưa truyền xong? Vừa rồi cô ấy nói với tôi là cô ấy truyền xong rồi!”
Tống Nhất Thành tức giận nghiến răng ken két, anh ta thề nếu như gặp Nhiếp Nhiên, anh ta sẽ phải trừng phạt cô tử tế!
“Mọi người nói xem giờ này mà Nhiếp Nhiên xuất viện có thể đi làm gì, chị ấy lại không có nhà ở đây.” Hà Giai Ngọc lẩm bẩm.
“Không phải là về khách sạn chứ?”
Câu nói của Kiều Duy khiến Lý Kiêu lập tức nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt cô trở nên căng thẳng, “Đáng chết!”
Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó chạy ra bên ngoài bệnh viện.
Nhiếp Nhiên, tốt nhất là cậu đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn! Lý Kiêu yên lặng cầu nguyện trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Lý Kiêu, cô định đi đâu thế?”
“Chị Kiêu, chị đợi bọn em với!”
Kiều Duy là người suy nghĩ chu đáo nhất. Anh ta vội kéo Thi Sảnh lại, nghiêm túc nói: “Cô ở đây với ba mẹ Cổ Lâm đi, đề phòng xảy ra vấn đề gì.”
“Được, tôi biết rồi, anh mau đi đi.” Thi Sảnh đáp.
Kiều Duy gật đầu rồi đi theo ra ngoài.
…
Bảy, tám giờ sáng, đường phố đã trở nên tấp nập. Người đi làm, người đi học đổ ra xe buýt, tàu điện ngầm, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng.
Chỉ có một người, sắc mặt cô tái nhợt, yếu ớt bước từ trên taxi xuống, đứng ở cửa một khách sạn. Cô mất máu quá nhiều, lại thêm chưa nghỉ ngơi tử tế đã đi xe lâu như vậy nên cơ thể cực kì khó chịu.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút, cửa sổ thủy tinh trong suốt bị ánh mặt trời chói mắt mùa hè khúc xạ ra ánh sáng nhức mắt khiến người ta khó chịu, khiến cô phải híp mắt lại.