ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (7)
“Mặc dù cô vậy, nhưng mà...”
“Nếu như bây giờ dừng lại thì không chỉ không cứu được người bệnh mà 900cc máu của tôi cũng lãng phí! Huống hồ...” Nhiếp Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía bác sĩ Tống đứng ở phía bên trái mình đang làm phẫu thuật, nói: “Bây giờ bác sĩ vẫn chưa bảo dừng lại, tôi tin tưởng phán đoán của anh ta.”
Bác sĩ Tống cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, hơi dừng lại rồi nghiêng đầu nhìn cô, sau khi tầm mắt giao nhau, anh ta nói: “Chú ý sát sao tình hình của người truyền máu.”
Chú ý sát sao?
Tức là vẫn phải tiếp tục rút à?
Bác sĩ Tống điên rồi sao?!
900cc lại còn muốn tiếp tục rút!
Lúc y tá nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta thì chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được, bác sĩ Tống.”
950cc...
1000cc...
1100cc...
1200cc...
Mỗi lần con số hiện lên, y tá lại căng thẳng thêm một phần.
Những y tá và bác sĩ khác vốn không để ý đến tình hình rút máu, nhưng theo sự kiên trì của Nhiếp Nhiên cũng đã bắt đầu lo lắng.
Đã 1200cc rồi, còn rút nữa thì thật sự không được!
“Bác sĩ Tống!” Lúc này, ngay cả bác sĩ phụ trợ trông coi máy móc cũng phải nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Tầm mắt Nhiếp Nhiên bắt đầu mơ hồ, túi máu treo ở trên đầu đã biến thành hai cái bóng chồng lên nhau. Nhưng lúc cô nghe thấy có người gọi bác sĩ Tống, cô vẫn cố gắng chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, khẽ mắng một tiếng, “Đừng quấy rầy anh ta phẫu thuật!”
Cả đám bác sĩ đều ngẩn ra.
Bọn họ không ngờ lại có một ngày ở trong phòng phẫu thuật, mình bị một người không liên quan trách mắng, mà đối phương còn là một cô bé.
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng cái nhíp trong tay bác sĩ Tống cũng dừng lại, anh ta nói với y tá: “Dừng truyền máu!”
“Vâng!” Y tá nhận được chỉ thị lập tức rút hết kim trong tay Nhiếp Nhiên, dùng bông rịt lên vết thương của cô.
“Cậu khâu nốt đi.” Bác sĩ Tống lui xuống khỏi bàn phẫu thuật, nói với bác sĩ phụ trợ bên cạnh.
“Được, bác sĩ Tống.”
Bác sĩ Tống không rời đi ngay mà đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên.
“Cứu sống rồi chứ?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Ừm, cứu sống rồi.”
Anh ta cúi đầu nhìn Nhiếp Nhiên, sắc mặt tái nhợt, trán đổ một lớp mồ hôi lạnh, có thể nói là tình hình của cô rất tệ.
Chắc hai người là chị em ruột, nếu không làm sao chịu dùng mạng để bù mạng như vậy? Anh ta lặng lẽ suy đoán trong lòng.
“Vậy thì tốt.” Nhiếp Nhiên chắc chắn Cổ Lâm đã thoát khỏi nguy hiểm mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, khi sự kiên trì luôn nhẫn nhịn tản đi, cảm giác choáng váng của cô tăng lên rất nhiều, cô cảm thấy cả thế giới đều đang xoay tròn.
Bác sĩ Tống nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn chút máu nào của cô, cùng với đôi mắt trống rỗng vô thần kia thì lập tức cau mày lại.
Anh ta còn chưa kịp kiểm tra, Nhiếp Nhiên đã nhắm mắt lại, ngoẹo đầu, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Bác sĩ Tống vội vàng cúi người xuống vỗ vào mặt cô, “Cô này, cô này! Cô ơi, cô tỉnh lại đi!”
Thấy cô không hề phản ứng, anh ta nói với y tá bên cạnh: “Đã điều túi máu ở kho máu trong bệnh viện khác đến chưa!”