VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (3)
Nếu như Nhiếp Nhiên vì chạy thoát thân mà đẩy Cổ Lâm làm lá chắn thì có lẽ bọn họ còn có thể hiểu được. Nhưng... kế hoạch?
Cô muốn làm gì?
Lý Kiêu yên lặng đứng ở một bên, nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt phức tạp. Chẳng trách khi đó cô ấy hỏi mình quan hệ của Mã Tường và Cổ Lâm có tốt không. Chẳng trách ngày nào cô ấy cũng để bọn họ nói chuyện với nhau để bồi dưỡng tình cảm.
Mặc dù trong lòng Lý Kiêu thầm mắng Nhiếp Nhiên, nhưng cô biết Nhiếp Nhiên dám làm như vậy nhất định là đã có chuẩn bị, chỉ có điều lại bị Thiên Dạ làm loạn hết lên.
“Kế hoạch? Cô không quan tâm đến sống chết của người khác đẩy cô ta vào chính là vì kế hoạch của cô à? Cô có từng nghĩ đến việc cô ta sẽ chết không?” Thiên Dạ cũng hoàn toàn không nhượng bộ trong vấn đề này.
Nhiếp Nhiên mỉa mai nói: “Nếu tôi dám đẩy cô ấy vào, tôi sẽ có năng lực để cô ấy rút lui an toàn, đừng vì cô không có năng lực mà cảm thấy người khác cũng như cô.”
Thiên Dạ khẽ hừ một tiếng, “Cô có năng lực? Cô có năng lực tại sao vừa rồi không nổ súng!”
“Nếu như không phải nghe thấy cô nổ súng khiến tôi không kịp bắn vào mắt phải của hắn thì bây giờ Cổ Lâm đã bình yên vô sự rồi!” Nhiếp Nhiên nghĩ tới đây, sự tức giận trong lòng lại dâng trào.
“Tôi bắn vào tay hắn, cô bắn vào mắt hắn, hai việc này không hề mâu thuẫn.”
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ “tôi không sai” của Thiên Dạ thì thật sự chỉ muốn vặn gãy cổ cô ta.
“Đúng là không có mâu thuẫn, nhưng làm sao tôi biết mẹ kiếp cô muốn bắn vào chỗ nào trên người hắn! Nếu như chúng ta đồng thời bắn vào đầu hắn, cô nên biết trong khoảnh khắc bị bắn cả người sẽ chấn động, mục tiêu sẽ di chuyển, đến lúc đó đạn của tôi rất có thể sẽ bắn vào người Cổ Lâm!”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nếu không phải kẻ khốn đáng chết này tự tiện nhúng tay vào, Cổ Lâm sẽ không xảy ra chuyện!
Thiên Dạ nghe thấy cô nói thế thì cau mày lại, “Vậy cô đẩy cô ta vào thì có mục đích gì?”
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười lạnh một tiếng. Bây giờ biết hỏi rồi à? Trước đó thì làm cái mẹ gì!
“Tôi làm việc đến lượt phải nói mục đích với cô à?”
Ánh mắt Thiên Dạ ác liệt, lạnh như băng, “Cho dù tôi không cứu được cô ta nhưng ít nhất tôi cũng có lòng cứu người, nhưng cô đẩy người vào thì có lòng gì hả?”
“Lòng cứu người?” Nhiếp Nhiên mỉa mai cười ra tiếng, “Cô có chắc không phải là cô đang chứng minh bản thân với Cát Nghĩa không? Cô biết rõ một phát súng không thể giải quyết được đối phương nhưng cô vẫn nổ súng mà không hề do dự! Rõ ràng là cô ôm tâm lý thắng thì tất cả vui mừng, thua thì hy sinh Cổ Lâm, mượn chuyện này để bù đắp lại sự tin tưởng của Cát Nghĩa đối với cô!”
Nhiếp Nhiên lại siết chặt cổ cô ta, giống như muốn khảm cô ta vào tường: “Vừa rồi chất vấn tôi, cô có tự chất vấn chính mình không? Lúc cô nổ phát súng đó, cô có từng nghĩ cô ấy sẽ chết không!”
Vẻ mặt Thiên Dạ cứng đờ, cô ta mím chặt môi.
Người xung quanh nhìn thấy cô ta không nói một lời, cho là cô ta đã ngầm thừa nhận rồi thì lập tức nổi giận tới cực điểm.
Nghiêm Hoài Vũ xét thấy không thể đánh phụ nữ, chỉ có thể siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cô có thể làm như vậy, cho dù không phải cùng lớp thì ít nhất cũng là cùng đơn vị! Vậy mà cô lại đối xử với chiến hữu như thế!”