KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (4)
“Không, tôi không phải... tôi...” Mã Tường vội vàng lắc đầu.
“Bây giờ mạng của Cổ Lâm ở trong tay anh, rốt cuộc có muốn phối hợp với tôi hay không đều nằm trong suy nghĩ của anh. Kéo dài càng lâu, khả năng đám người kia giết con tin lại càng lớn, anh muốn nhìn Cổ Lâm chết ở đây à?” Nhiếp Nhiên ép sát từng bước.
“Tôi... tôi...”
Nhiếp Nhiên thấy mắt anh ta thoáng do dự, lại lạnh lùng bồi thêm một câu, “Ban đầu cô ấy đến đây là vì anh.”
Quả nhiên, Mã Tường nghe thấy câu này thì cơ thể chấn động. Anh ta giống như bị ma làm, chậm rãi giơ tay lên, khoảnh khắc sắp chạm vào khẩu súng, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại rồi thu tay về, “Không, không được! Đã rất lâu tôi không chạm vào súng rồi, ngộ nhỡ bắn chệch, bắn vào Cổ Lâm, vậy tôi...”
“Không có ngộ nhỡ, chưa chắc gì cả, bây giờ mạng của cô ấy đang ở trong tay anh, trừ bắn phát súng này ra, anh không có bất cứ lựa chọn nào cả! Huống hồ anh không nổ súng thì cô ấy sẽ chết, còn nếu anh nổ súng thì cô ấy sẽ có năm mươi phần trăm sống sót. Yên tâm nổ súng đi.” Nhiếp Nhiên mất hết kiên nhẫn, trực tiếp nhét khẩu súng vào tay Mã Tường.
“Không, không phải vậy... cô... cô đừng ép... ép tôi...”
“Anh cũng biết tôi đang ép anh à? Đúng vậy, bây giờ tôi đang ép anh cầm súng đấy!”
Nếu không cô đẩy Cổ Lâm vào trong còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhiếp Nhiên âm thầm quan sát hành động của đám người kia, phát hiện ra tâm trạng của bọn chúng càng lúc càng nôn nóng.
Cô biết, thời gian đã không còn nhiều rồi.
“Tôi đếm ngược năm giây, sau đó đồng thời nổ súng.” Nhiếp Nhiên giơ khẩu súng trong tay lên, không cho Mã Tường cơ hội từ chối mà ra lệnh ngay.
“Năm.”
“Không! Không được!”
“Bốn.”
“Nhiếp Nhiên!”
“Ba.”
“Phú gia đâu, có phải chúng mày muốn kéo dài thời gian không! Còn không giao Phú gia ra, tao sẽ nổ súng! Nghe thấy chưa hả!”
Mã Tường ngẩng phắt đầu lên, nắm chặt khẩu súng.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cong lên.
“Hai.”
Không dám nổ súng?
Ha, không phải bây giờ dám rồi sao! Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Một!”
Cô vừa dứt lời, Mã Tường nghiến răng, giống như hạ quyết tâm, đột nhiên giơ tay lên.