LÀ CÔ TA - TRÚT THÙ HẬN CÁ NHÂN (1)
Mã Cường chỉ cảm thấy mũi tê rần, lảo đảo lùi mấy bước vào trong nhà.
“Này, mày bị thần kinh...” Hắn còn chưa nói dứt lời thì đã bị Nhiếp Nhiên đá mạnh vào bụng, cả người bắn về phía kệ ti vi trong nhà.
Mã Cường lăn hai vòng trên nền nhà rồi khó khăn bò dậy, ôm bụng mình tức giận mắng: “Đệch mẹ! Con điên này mày làm gì thế hả! Mày tự tiện xông vào nhà người khác như thế, tao có thể báo công an đấy!”
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười lạnh, cô chậm rãi đi tới, “Thế sao? Vậy có cần tao gọi thêm cả đám cho vay nặng lãi kia tới trợ uy cho mày không?”
Mã Cường bị câu nói đó của cô làm cho chấn động, hắn kinh hãi nhìn Nhiếp Nhiên, chẳng còn quan tâm tới cơn đau đớn ở bụng nữa, “Mày... Mày là người của bọn chúng? Ôi chị ơi, chị ơi, em sai rồi! chị à, em thực sự không có tiền đâu, nên em mới bất đắc dĩ phải trốn đi thế này! Hay là thế này đi, chờ em có tiền rồi, em có tiền sẽ trả lại ngay, có được không ạ? Tha cho em một lần này đi!”
“Mày giữ lại những lời này để mà giải thích với bọn người cho vay nặng lãi ấy!”
Nhiếp Nhiên đi tới trước mặt hắn, vừa định giơ tay túm lấy áo hắn kéo ra ngoài thì Mã Cường lại quỳ phịch xuống nền nhà, luôn miệng cầu xin: “Chị ơi, em nói thật đấy, em xin chị, em xin chị hãy tha cho em đi mà!”
Nói xong, hắn liền ôm lấy cổ chân Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, đang định lùi về sau thì Mã Cường lại đột nhiên đứng phắt lên định chạy trốn, muốn tông vào Nhiếp Nhiên phóng ra ngoài.
Nhiếp Nhiên lùi lại mấy bước, tránh được cú va chạm với hắn, cũng bởi vậy nên Mã Cường thuận lợi chạy được ra phía cửa.
Nhiếp Nhiên híp mắt nhìn theo bóng dáng hắn rồi tiện tay cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn lên, nhưng cô còn chưa kịp ra tay thì Mã Cường đang chạy lại đột nhiên dừng bước, đứng sững ra tại cửa.
Nhiếp Nhiên thấy thế thì thu dao vào, có điều...
Sao hắn lại không chạy nhỉ?
Đúng lúc Nhiếp Nhiên đang nghi hoặc khó hiểu thì Mã Cường lại đột nhiên rụt trở về, cả người run lên theo mỗi bước lui, Nhiếp Nhiên càng nhíu mày chặt hơn, cho đến khi...
Ngoài cửa có một người xuất hiện.
Lần này, lông mày Nhiếp Nhiên nhíu chặt lại.
Bởi vì người đến không phải ai khác, mà là...
Lý Kiêu!
Lý Kiêu đứng ngoài cửa, lạnh như băng nhìn Mã Cường, cho dù trong tay không có gì nhưng hơi thở lạnh lẽo và ánh mắt sắc bén làm cho Mã Cường không tự chủ được mà lùi về phía sau.
“Sao cậu lại tới đây?” Nhiếp Nhiên không nhịn được hỏi.
“Tôi sợ cậu không tìm được nên tối qua đã gọi điện nhờ người giúp.” Nhưng không ngờ lại vẫn chậm một bước.
Lý Kiêu nói với Nhiếp Nhiên: “Cậu kém đi rồi, lại để mục tiêu chạy trốn ngay dưới mắt mình.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Thật sao?” Nhiếp Nhiên giơ tay lên, xoay tròn con dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh trong tay.
Lý Kiêu liếc nhìn, sau đó không nói gì nữa.
“Được rồi, đưa hắn đi, đi báo cáo kết quả công việc thôi.” Nhiếp Nhiên vừa đi tới, con dao vẫn xoay tròn trên đầu ngón tay.
Mã Cường bị kẹp ở giữa, nghe được cuộc đối thoại của hai người thì lại nữa quỳ sụp xuống nền nhà.