GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (2)
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, nói: “Vậy sao? Nhưng vừa rồi bác sĩ nói với chúng tôi rồi, anh nhất định phải nghỉ một khoảng thời gian mới được.”
Nghiêm Hoài Vũ lập tức cau mày lại, than thở: “Hả? Còn phải nghỉ à? Tôi nghỉ rất lâu rồi, ở trong bệnh viện nhàm chán chết đi được, tôi định nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi về.”
“Không được!”
“Không được!”
“Không được!”
Tất cả mọi người bên trong phòng đều đồng thanh phản đối đề nghị của anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ ngớ người hỏi: “Vì sao không được?”
“Cậu tưởng là về thì kết thúc à? Cậu trở về phải thi bù. Bây giờ cậu mới vừa tỉnh lại, còn rất yếu ớt, không thể thi nặng được. Cậu đừng quên lần sát hạch quý này là vô cùng quan trọng.”
“Quan trọng thế nào đối với tôi mà nói cũng không sao cả, dù sao tôi cũng nhất định ở lại lớp 6.”
Chỉ cần ngày nào bệnh của Mã Tường chưa khỏi, anh ta sẽ cùng Mã Tường ở lại lớp 6, cho đến khi Mã Tường bình phục mới thôi.
Nhưng khi tầm mắt của anh ta chuyển tới Nhiếp Nhiên, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhảy phắt lên khỏi giường, “Chẳng lẽ Tiểu Nhiên Tử sắp đến lớp 1 rồi à?”
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, cười hỏi ngược lại: “Sao hả, tôi đến lớp 1, chẳng lẽ anh cũng đi cùng tôi à?”
“Cô phải đi thật à?”
Tâm trạng Nghiêm Hoài Vũ lập tức tệ đi.
“Nếu như tôi đi, anh có đi không?”
Mặc dù Nghiêm Hoài Vũ rất không nỡ để Nhiếp Nhiên rời đi, nhưng muốn anh ta vứt bỏ người anh em đã cứu mạng mình thì tuyệt đối không được.
Cuối cùng anh ta vẫn làm ra vẻ thoải mái lắc đầu nói: “Bỏ đi, tôi và An Viễn Đạo trời sinh không hợp nhau, tôi không đi đâu.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, đúng là anh em tình thâm, vì Mã Tường mà từ bỏ lớp 1.
Anh ta không hối hận sao?
Nghiêm Hoài Vũ lại nghiêm túc dặn dò, “Tiểu Nhiên Tử, cô qua bên đó phải cẩn thận một chút. An Viễn Đạo trước kia không ưa cô, nói không chừng ở lúc huấn luyện sẽ chỉnh cô. Còn nữa, An Viễn Đạo khi bắt đầu huấn luyện chính là một tên ma quỷ, không có một chút nhân tính nào, cô nhất định phải tránh, đừng có để bị phạt đứng lâu như lần trước.”
Nhiếp Nhiên kiên nhẫn lắng nghe: “Những lời này anh nói với Lý Kiêu thì được vì thành tích của cậu ấy mà vào lớp 1 không thành vấn đề, còn tôi thì hình như… hơi kém một chút.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Hả? Vậy… vậy cô không đi à?”
Nhiếp Nhiên tiếc nuối nói: “Không có tư cách, thành tích không đạt.”