GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA (1)
Nhìn rõ người tới là Lý Kiêu, lúc này Kiều Duy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu định làm gì?” Lý Kiêu hỏi thẳng vào vấn đề, rất rõ ràng cô đã nghe được hết cuộc nói chuyện vừa rồi của Kiều Duy và Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên: “Nghe lén không phải là thói quen tốt đâu.”
Lý Kiêu hơi ngẩn ra, gương mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi chỉ muốn quay về thôi, là hai người đứng ở cửa nói chuyện không chú ý tới sự tồn tại của tôi.”
“Đúng đúng đúng, là chúng tôi không tốt.” Nói rồi, Nhiếp Nhiên nhân cơ hội nhường lối, ra hiệu cho Lý Kiêu đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nói với Kiều Duy: “Tóm lại, anh cứ trông coi Nghiêm Hoài Vũ đi, những chuyện khác anh không cần bận tâm.”
“Hay là tôi cùng cô đến chỗ sĩ quan huấn luyện Quý?” Kiều Duy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này vốn không liên quan đến Nhiếp Nhiên nên không thể để cô đi nói chuyện với Quý Chính Hổ một mình được.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, từ chối đề nghị của anh ta, “Chuyện này không phải nhiều người sẽ dễ giải quyết, anh cứ chăm sóc tốt cho Nghiêm Hoài Vũ là được rồi, còn bệnh của Mã Tường…”
Cô đột nhiên dừng lại, hai người kia lập tức hiểu ra.
Bọn họ cùng nhìn về phía cửa. Chỉ một lát sau, Hà Giai Ngọc đẩy cửa đi ra còn chưa kịp mở miệng đã thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình, “Ba… ba người nhìn em như vậy làm gì, em… trên mặt em có vấn đề à?”
“Cô tìm chúng tôi có chuyện gì?” Nhiếp Nhiên hỏi thẳng.
“À! Nghiêm Hoài Vũ tìm mọi người, thấy mọi người đều không quay lại, tưởng là mọi người đi rồi.”
“Cô trở thành chân chạy của anh ta từ lúc nào thế?”
“Cái gì mà chân chạy, em chỉ thấy anh ta đáng thương nên mới giúp anh ta thôi.” Hà Giai Ngọc hốt hoảng giải thích.
“Ồ, vậy à.” Nhiếp Nhiên cười ý tứ, đi vào bên trong phòng bệnh trước. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Sau đó Lý Kiêu và Kiều Duy, Hà Giai Ngọc cũng đi vào theo.
“Mấy người chạy hết đi đâu thế, không phải nói đến thăm tôi sao!” Nghiêm Hoài Vũ làm ầm lên.
Kiều Duy và Lý Kiêu đang xoắn xuýt không biết kiếm cớ thế nào, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Không đi hỏi bác sĩ thì không biết, lần này anh bị bệnh không nhẹ đâu.”
“A… không, chỉ là bệnh vặt mà thôi.”
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu như đứa trẻ mắc lỗi của Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy biết rằng chỉ có Nhiếp Nhiên mới có thể trị được anh ta.