Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1002




Đám cướp biển vội vã chạy về sau núi.

Giữa tầng tầng lớp lớp bóng cây, vì quen thuộc địa hình nên bọn chúng chạy rất nhanh.

Nhiếp Nhiên cứ bị Phó lão đại kéo chạy về phía trước như vậy, khẩu súng trên tay hắn luôn chĩa vào cô, hiển nhiên là sợ cô sẽ chạy trốn.

Binh lính của đội dự bị và Quân khu 2 theo sát phía sau lưng, nhưng lại sợ ép đám cướp biển sẽ khiến Nhiếp Nhiên gặp nguy hiểm nê vẫn luôn giữ một khoảng cách tương đối an toàn với bọn chúng.

Một tên đàn em liếc thấy nhóm binh lính bám chặt không buông sau lưng thì hốt hoảng: “Lão đại, bọn chúng cũng đi theo rồi.”

Phó lão đại hừ lạnh: “Để bọn chúng đuổi đi, chúng ta có con tin trong tay, không sợ bọn chúng!”

Tên đàn em gật đầu lia lịa nói: “Cũng đúng! Nhưng đến lúc đó giải quyết con tin này thế nào?”

Phó lão đại bước nhanh, sầm mặt nói: “Không biết, lên thuyền trước rồi nói.”

Cả đám cướp biển lại điên cuồng chạy. Nhưng khi chạy được khoảng hai mươi phút, Phó lão đại đột nhiên dừng lại.

A Hổ thấy lạ, lạnh giọng ám chỉ, “Lão đại, thuyền đã chuẩn bị xong rồi.”

“Chúng ta không đi từ bên đó, đi từ bên này!” Vẻ mặt Phó lão đại cũng u ám, chỉ một hướng khác nói.

A Hổ thấy hắn không theo phương hướng của mình, cau mày thấp giọng nói: “Nhị thiếu đang đợi ở đó rồi!”

“Nơi này cũng thông với sau núi, chỉ có điều địa hình gập ghềnh, sương mù lượn lờ quanh năm, rất dễ lạc đường. Đám lính kia chắc chắn không biết đường, cố ý lừa bọn chúng mấy vòng trong đó, thế nào bọn chúng cũng bị lạc đường, như vậy dễ cho chúng ta chạy trốn hơn.” Phó lão đại giải thích.

A Hổ cảm thấy Phó lão đại nói có lý, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cắt đuôi nhóm binh lính này.

“Được!”

Nghe thấy A Hổ đồng ý, Phó lão đại lập tức hô to với đám cướp biển sau lưng: “Các anh em, rẽ trái!”

Hắn dẫn đầu đám cướp nhanh chóng chạy theo hướng khác.

Chẳng bao lâu sương mù dày đặc trong núi đã đập vào mặt, bao vây tất cả mọi người lại. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Nhiếp Nhiên nhìn sương mù bao phủ quanh mình. Sương mù nơi này khác xa với nơi Hoắc Hoành huấn luyện, còn dày đặc hơn cả sương mù ở hai ngọn núi cô từng cứu viện.