Editor: An Dĩnh Hy
Cô chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước chân dừng lại ở thang cuốn lầu hai, chỉ thấy Vương Kha Nhi cùng Nam Cung Tuyệt đã ngồi trên sô-pha trong phòng khách, hai người bọn họ trông như đang nói chuyện gì đó, cảnh tượng thoạt nhìn thật là hòa hợp.
“Thiển Tịch, cậu còn đứng trên đó làm cái gì? Nhanh xuống đây đi, Nam Cung tiên sinh nói chút nữa nên ăn cơm.” Vương Kha Nhi rũ bỏ thái độ ác liệt vừa rồi, khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười.
Phong Thiển Tịch nhàn nhạt từ trên lầu đi xuống, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, lửa giận của cô sớm đã bị đau xót che lấp: “Nam Cung Tuyệt, rốt cuộc anh còn muốn như thế nào? Anh cảm thấy chuyện anh vừa mới làm còn chưa đủ hay sao? Vẫn còn muốn tiếp tục sao?”
Lúc này mắt lam mới liếc về phía của cô, trong mắt chỉ có vô số lạnh lẽo: “Thiển Tịch, là cô quỳ xuống cầu xin tôi, nói chị em tốt của cô không có chỗ ở, cầu xin tôi để cô ta ở lại, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?”
“..........” Cô không còn lời nào để nói.
“Đúng rồi, hôm nay đi ra ngoài gặp bằng hữu, có vui vẻ không? Ở bên ngoài công viên, thâm tình ôm nhau cũng thật khiến cho người ta cảm động mà!” Trong mắt Nam Cung Tuyệt hiện lên nét tàn nhẫn.
Thiển Tịch một chút ngây dại, anh.... Anh ta thấy được? Cho nên mới cố ý muốn trả thù cô như vậy, giải thích, cô nên giải thích như thế nào? Lừa anh ta, đi gặp mặt Viêm Nặc Thiên. Có giải thích cũng vô ích.
Vương Kha Nhi chỉ mỉm cười, dựa vào người Nam Cung Tuyệt cọ cọ, không e dè còn có cô là một thiếu phu nhân chính thức ở chỗ này: “Nam Cung à, em đói bụng. Vừa rồi rất mệt nha, ăn cơm được chưa?”
“Đương nhiên.”
Hai người đứng dậy, đi đến nhà ăn.
Phong Thiển Tịch vẫn đứng ở chỗ sô-pha, nhìn hai người họ thân mật, có một loại cảm giác ghê tởm từ ngực trào ra, Kha Nhi, là cậu đưa số điện thoại của tôi cho Nặc Thiên, hết thảy kế hoạch này đều là cậu bày ra. Vì cái gì cậu phải làm quyết tuyệt như vậy?
So với người khác có đôi có cặp, cô một mình đi tới trước bàn ăn, mắt lạnh lùng nhìn lướt qua chỗ Nam Cung Tuyệt cùng Vương Kha Nhi đang thân mật, cô thiếu chút nữa không nhịn được đem một bàn đầy đồ ăn này hất lên, chỉ là, cô vẫn nhẫn nhịn được.
Cô ngồi xuống, tự mình lo ăn.
“Nam Cung à, món này thật sự rất ngon nha, anh cũng nếm thử đi.” Vương Kha Nhi không ngừng gắp đồ ăn cho Nam Cung Tuyệt.
Cô liếc mắt qua, Nam Cung Tuyệt thật sự đem những món đó ăn vào, trời ơi, bạn thân của cô cùng chồng cô show ân ái?
Tay cầm đôi đũa không nhịn được mà run rẩy, vừa định muốn nói.
Vương Kha Nhi gắp một đống thức ăn ném vào trong chén Phong Thiển Tịch: “Tôi chỉ lo gắp đồ ăn cho anh Nam Cung Tuyệt, đã quên gắp cho cậu rồi, Thiển Tịch, cậu đừng trách tôi nha.”
Phong Thiển Tịch cười khẽ một chút nói: “Tôi có trách cậu hay không, cậu còn để ý sao?”
“Thiển Tịch, sao lại nói vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em tốt nhiều năm nha, nhanh ăn đi, đừng để đồ ăn lạnh.”
Phong Thiển Tịch không để ý tới, chỉ nghĩ nhắm mắt làm ngơ ăn cho xong, vừa mới đem cơm nuốt xuống, một lát sau, cô đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, thân thể bắt đầu phát ngứa, mu bàn tay ẩn ẩn hiện lên một ít đốm đỏ.
Cô lập tức ném đôi đũa xuống đứng lên.
“Cô đang làm cái gì vậy? Ngay cả ăn cơm cũng không muốn ăn sao?” Nam Cung Tuyệt lạnh giọng quát lớn.
Thiển Tịch cọ cọ thân mình, ngứa sắp chết rồi, sao lại thế này, bộ dạng hiện giờ, hình như là có chút dị ứng...... Cô rõ ràng không có ăn đồ gì khiến mình bị dị ứng. Đôi mắt quét qua thức ăn trên bàn........
“Ây da, Thiển Tịch, cậu bị làm sao vậy?” Vương Kha Nhi vô tội chớp chớp mắt.
Nhưng cũng vào lúc này, mắt nhìn xuống chỗ thức ăn trên bàn mà Vương Kha Nhi ném cho cô, có dâu tây! Đó là dùng dâu tây để làm món ăn, a, Vương Kha Nhi rõ ràng biết cô bị dị ứng với dâu tây, lại cố tình gắp món đó cho cô.
“A... Tôi bị cái gì, không phải cậu là người rõ ràng nhất sao? Kha Nhi, cậu thật sự rất quá đáng!”
“Thiển Tịch, cậu nói cái gì vậy? Tôi không biết nha.”
Nhìn hai người cãi nhau, Nam Cung Tuyệt buông bộ đồ ăn xuống: “Phong Thiển Tịch, cha mẹ cô không có dạy là trên bàn ăn không được nháo sao? Hừ, không phải cô là thiên kim tiểu thư hả? Làm sao lại trở thành người không có phép tắc như vậy chứ!”
Phong Thiển Tịch cắn răng, Nam Cung Tuyệt đã che chở người khác, cô làm gì còn có con đường sống mà nán lại? Đẩy ghế dựa ra: “Hai người cứ từ từ ăn.” Nói xong cô lập tức xoay người chạy lên lầu.
Trở về phòng ngủ của mình, cô nhanh chóng khóa cửa lại, lập tức đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra bắt đầu tắm rửa, ngứa ngáy làm cô khó chịu, dưới da đã hiện lên lấm tấm các đốm đỏ, còn chưa ăn hết một phần, bằng không sẽ càng thêm lợi hại, phỏng chừng toàn thân đều là các đốm đỏ dị ứng này.
Hung hăng cào lấy, thường thì dùng móng tay cào sẽ phá hỏng làn da, trong lòng cô đau, chỉ có thể dùng đau đớn trên thân thể để bù đắp.
Tắm rửa xong, một mình đứng ngoài ban công, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, gả đến Nam Cung gia bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Hình như là mười ngày rồi, nhưng cô lại cảm thấy mấy ngày này, cô đã trãi qua nữa đời tang thương.
‘cốc cốc cốc" đột nhiên có người tới gõ cửa.
“Ai?”
“Phu nhân, là tôi.”
Phong Thiển Tịch mở cửa phòng nhìn hầu gái: “Có việc gì sao?”
“Phu nhân, Vương tiểu thư muốn tắm rửa, chỉ là không có quần áo, thiếu gia sai tôi tới để lấy bộ quần áo sạch sẽ đem tới cho Vương tiểu thư mặc.”
Mặt cô trong phút chốc dại ra, Nam Cung Tuyệt, anh nhất định là cố ý cho người đến đây lấy quần áo! Cô càng trốn tránh sự thật bị bạn bè của mình phản bội, anh càng muốn làm cho cô nhìn thấy, thật tàn nhẫn!
“Lấy đi.” Thiển Tịch hào phóng nghiêng thân mình tránh đi.
“Dạ được, cảm ơn phu nhân. Lại nói nha người bạn này của phu nhân cũng thật xinh đẹp, làm cho người ta thích. Cùng thiếu gia nói chuyện vui vẻ, xem ra đêm nay muốn ở trong phòng trò chuyện suốt đêm đây.” Hầu gái đứng bên cạnh tủ vừa lấy quần áo vừa nói.
Như là cố tình nói, cũng ẩn ý nói cho cô biết rằng đêm nay Nam Cung Tuyệt cùng Vương Kha Nhi ngủ chung một phòng. Không biết lời này của hầu gái, có phải là do được người khác dạy hay không, muốn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô đây mà.
“Phải không? Nói cho Vương tiểu thư đừng nói chuyện quá muộn. Buổi tối đơn độc ở cùng với chồng người khác lâu quá, sẽ bị mọi người chê cười, cô nói xem có phải không?” Phong Thiển Tịch mỉm cười nói với hầu gái.
Hầu gái có chút ngốc, không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng này, sửng sốt một hồi lâu mới xấu hổ nói: “Ha ha, dạ, dạ, phu nhân, tôi đi ra ngoài trước đây, cô nghĩ ngơi sớm một chút.”
Mà trong một cái phòng khác, Vương Kha Nhi lấy quần áo từ chỗ hầu gái mang qua tắm rửa, nghe được hầu gái chuyển lời nói, giận sôi máu, hừ, Phong Thiển Tịch, mày quả thật rất chịu khó nhẫn nhịn!
Ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, Nam Cung Tuyệt đang ở bên trong tắm rửa, nghĩ rồi lại lộ ra vẻ tươi cười, tính đến, Nam Cung Tuyệt buổi tối ở cùng ai, ai mới là người thắng, Thiển Tịch, mặc kệ mày giãy giụa thế nào, vẫn là mày thua tao.
Vương Kha Nhi cao hứng phấn chấn ỏ trong phòng ngủ đi tới đi lui. Tiện tay cầm lấy bức thư trên bàn tính toán nhìn xem, như vậy mới có chung chủ đề để nói cùng nhau. Nhưng mới vừa cầm lấy thư, liền phát hiện trong thư rơi ra một sợi dây chuyền.
“Dây chuyền?” Cô ả nghi hoặc bỏ lá thư xuống, cầm lấy sợi dây chuyền đánh giá.