Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 90




Đến cùng là cô đã tạo cái nghiệt gì vậy, dám nói như vậy với tổng giám đốc tập đoàn Lâm Vũ!



Tô Thính Ngôn tức giận nhìn anh, “Anh thật sự là……



Để cho cô hiểu lầm lâu như vậy cũng không chịu nói rõ ràng!



Lâm Nhứ lại lấy một tay ấn người cô vào trong ngực mình, nhiệt độ cơ thể ôn hòa, trên người mang theo nhàn nhạt mùi gỗ đàn hương, thắm cả vào cơ thể cô.



“Làm sao vậy, mặc kệ là ai, tôi đều là chồng em. “



“Ngừng, đợi đã ” Mặt Tô Thính Ngôn đầy vẻ khiếp sợ, nghi hoặc hỏi, “Vậy tại sao anh phải đồng ý kết hôn với tôi.



Cô đã thấy qua tập đoàn Lâm Vũ xa hoa, chỉ sợ người ta tùy tiện nhặt một tảng đá trong vườn cũng đáng giá hơn chiếc nhẫn của cô, sao cô có thể mua nồi anh chứ.



Lâm Nhứ nghiêng đầu, kỳ quái nhìn người phụ nữ này.



“Sao tôi lại cảm thấy sau khi cho em biết rõ thân phận của mình, em mới ghét bỏ tôi như này? “



Tô Thính Ngôn không phải ghét bỏ, mà là có chút……Lo lắng….



“Hay là em cảm thấy, không phải em mua được, dùng không an lòng? “



Ý của cô không phải như vậy!



Tuy nhiên, đúng là không quá an tâm “Thật sự là tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại chọn tôi……phụ nữ theo đuổi anh hẳn là rất nhiều. “




“Em cảm thấy là bởi vì cái gì? ” Lâm Nhứ hỏi.



“Không biế Bởi vì không biết nên mới như này.



“Phải tin tưởng bản thân mình, dũng cảm đoán đi. “



“Bởi vì…… Thú vị? “



Cô dám lớn mật sao?



“Sai rồi. “



“Bởi vì……Lúc ấy không kịp phản ứng? “



“Không phải. “



“Anh bị ép hôn? ” Này cũng không đúng, bị ép hôn cũng không phải chọn cô….



Nếu như anh nói một câu muốn kết hôn, chỉ sợ là toàn bộ mỹ nữ trong nước và minh tinh đều cật lực xông lên.



Anh bát đắc dĩ thở dài, con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, nhẹ tay nâng chiếc cằm nho nhỏ của cô lên.



“Tại sao lại không phải là vì muốn kết hôn với em? “



Phóc, đại ca à, ngài đừng dọa người.



Cô nói, “Thế nhưng tôi chỉ muốn có con không muốn kết hôn mà..



“a2 ạn

Tâm trạng của Lâm Nhứ đã không thể dùng từ bi thương để miêu tả rồi. Mí mắt cô rũ xuống, hàng mi dài mềm mại của cô phủ lên hốc mắt, đôi môi như cánh hoa bị cô cắn đến nỗi trắng bệch khô quát, thật sự vô cùng thê thảm. Bỗng nhiên Lâm Nhứ cảm thấy chán nản, bắt lực mà nhìn cô: “Vậy bây giờ em muốn bỏ rơi tôi sao?” Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ, đôi mắt một mực cưng chiều, nhìn xoáy vào cô, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn kĩ, sợ mình không cần thận sẽ bị hút vào vực sâu thâm thẳm trong đáy mắt kia. Nhưng Tô Thính Ngôn lại không tin rằng anh có tình cảm với mình.



Bọn họ mới biết nhau bao lâu chứ?



Tô Thính Ngôn nghỉ ngờ nhìn anh: “Anh quen tôi thì anh có lợi ích gì?”



“Lợi ích? Phải có lợi ích mới ở bên nhau sao?” Anh nhìn chằm chằm vào Tô Thính Ngôn.