Phó Lan thầm than thở: trong lòng, thật là không biết nặng nhẹ, còn có mặt mũi mà tới đây, cố tình khiến người ta phải xấu hổ, hay là tới để gây chuyện.
Bà ta kéo tay Tô Thính Ngôn, hết lòng khuyên nhủ.
*Thính Ngôn, cũng thật đáng tiếc là, hai người không có duyên, nếu không cô cũng đã sớm được gả về nhà chúng tôi rồi, chỉ có điều, xét về chuyện tình cảm, chúng ta đều không có cách đúng không nào, cô cũng nghĩ thoáng một chút, đừng quá đề ý, dù sao đi nữa cũng là em gái của cô, đến lúc đó chúng ta vẫn là người một nhà.”
Tô Thính Ngôn hờ hững không chút biểu tình đầy tay bà ta ra, “Bác gái tôi chỉ tới thăm ông nội thôi… còn có người kia không phải là em gái tôi.”
Nét cười trên mặt Phó Lan ngưng trọng, ở đây mà còn dám nói máy lời này?
“Tô Thính Ngôn, tối đối với cô coi như cũng vui vẻ hòa nhã, lời hay ý đẹp cũng nói rồi, cô hay là tự điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, tôi biết rõ Cảnh Trăn rất tốt, nhưng mà nó bây giờ cũng là người đã đính hôn rồi, nếu như cô tiếp tục làm loạn thêm nữa, thì sau này cô làm sao mà tìm được đối tượng chứ, máy chuyện như vậy đối với phụ nữ mà nói không phải rất quan trọng sao.”
Tốt, khính rượu mời xong xuôi, xong lại mời rượu phạt sao?
Tô Thính Ngôn nhìn gương mặt không mấy phúc hậu của Phó Lan, cao cao tại thượng nhìn bà ta, như một loại khí thế uy hiếp.
“Lâm cảnh Trăn cũng phải lớn lên, nhưng đối với bà mà nói anh ta vẫn như một đứa trẻ chưa dứt sữa, rất đáng yêu, nhưng đối với tôi, cũng chỉ là kẻ đã bị người khác chơi rồi, bà Lâm à, nói tới đây…”
Phó lan không còn ngăn cản nữa, Tô Thính Ngôn nhanh nhẹn bước tới.
*Ông, lâu rồi không gặp, Thính Ngôn bát hiều, không có lại đây thăm người.”
“Ai, đứa trẻ ngoan……” Mặc dù nhà họ Lâm không thể không thừa nhận chuyện của Tô Khuynh Tình và Lâm Cảnh Trăn, nhưng mà, chỉ có Lâm Tồn Chí thật sự đáng tiếc, ông ta lôi kéo tay Tô Thính Ngôn, vừa áy náy, vừa tiếc hận, “Là do ông có lỗi với con, bây giờ con sống thế nào? Công việc sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Chưa ổn thỏa chỗ nào, ông thay con sắp xếp…… “Ông ta cực kỳ muốn bồi thường điều gì đó cho Tô Thính Ngôn.
Phó Lan còn đang tức giận, trọn mắt liếc qua đó một cái rồi ngồi về chỗ mình.
Hôm nay bà ta nhất định phải nhìn chằm chằm vào Tô Thính Ngôn, xem cô có dám dở trò làm cái gì không.
Lễ đính hôn cuối cùng cũng bắt đầu.
Lâm Tích Bạch đến ngồi xuống bàn bạn học của Lâm Cảnh Trăn.
Tô Thính Ngôn nghe tiếng nhạc kết thúc, phía trước, Tô Khuynh Tình và Lâm Cảnh Trăn, tay nắm tay, như một đôi bích nhân, từng bước từng bước tiến lên.
“Cô dâu cũng thật xinh đẹp. ` “Xinh đẹp chỉ là thứ yếu, người ta có tài hoa, tài hoa và mỹ mạo đều quan trọng, nếu không thì sao có thể khiến cho Lâm thiếu thần hồn điên đảo được. “
“Đúng vậy, nghe nói Lâm Cảnh Trăn đã sớm âm thầm trù bị lễ đính hôn lễ lần này, chỉ một bữa tiệc đính hôn đã tiêu hết hơn một ngàn vạn không nói, còn có ý chuẩn bị cho cô dâu lễ phục 300 vạn.”
“Bộ mặc trên người cô ấy đây sao? Thật đúng là người đẹp nhờ quần áo.”
Rốt cuộc cô cũng chờ được tới ngày này, hiện tại anh ấy là của cô.
Hơn nữa, hôm nay, toàn bộ thành phó, còn có ai dám nói cô ta là con gái của tiểu tam?
Trước mắt công chúng, đi tới trên đài.