Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 72




Lâm Nhứ nói: “Em đừng nói là em cũng quen biết nhé, mẹ anh là nhà thiết kế áo cưới.”



Tô Thính Ngôn ngay lập tức nhớ ra.



“A, tôi biết rồi, chính là nữ thiết kế áo cưới hàng đầu…



đúng không?”



Tô Thính Ngôn lập tức liếc mắt nhìn Lâm Nhứ.



Người đàn ông này…



Anh ta vậy mà lại có một người mẹ lợi hại như vậy.



An Mễ Hinh mỉm cười dịu dàng trả lời: “Những thứ đó đều là tên gọi do người khác xưng tụng mà thôi, thật ra cũng không có gì lợi hại cả, vậy Thính Ngôn này, con hiện tại đang làm gì?”



“Con…”



Xem ra bà vẫn luôn ở nước ngoài, đối với những việc xảy.



ra trong nước đều không quá nắm rõ, cho nên không biết được danh tiếng của Tô Thính Ngôn.



Tô Thính Ngôn mỉm cười trả lời: “Con là bác sĩ.”



“Công tác tại bệnh viện nào?”



“Con cũng chỉ vừa đến thủ đô chưa được bao lâu, cho nên cũng mới đến làm việc tại bệnh viện Lâm Vũ.”



An Mễ Hinh kinh ngạc, nhìn sang Lâm Nhứ.



Làm việc tại bệnh viện Lâm Vũ sao, con bé có thể vào đó làm sao?



Lâm Nhứ lúc này cũng có chút bắt ngờ, mỉm cười xoa nắn bàn tay của Tô Thính Ngôn: “Chuyện này hôm nay con cũng mới biết.”



Tô Thính Ngôn nói: “Vừa mới quyết định cho nên chưa có cơ hội nói với anh, hơn nữa tôi cũng không phải là bác sĩ được phân công trực ban, chỉ là có chút chuyện nên đến đó hỗ trợ mà thôi.”



“Dù là như vậy cũng rất lợi hại rồi, bệnh viện Lâm Vũ bình thường không tuyển bác sỹ đâu.”



Lâm Thính Ngôn vội vàng nói: “Không lợi hại bằng dì…”




An Mễ Hinh nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, cười tủm tỉm nói: “Vẫn còn gọi là dì sao, nều như hai đứa đã kết hôn, vậy thì cũng nên học theo A Nhứ gọi mẹ đúng không…Đúng rồi, gọi mẹ cần phải có phí đổi danh xưng, mẹ nhất thời cũng không có đồ đạc gì để tặng con.”



An Mễ Hinh nhìn xung quanh mình, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, từ trong túi xách lấy ra một sợi dây chuyền.



“Sợi dây chuyền này tặng cho con vậy, trên đường quay về đây mẹ đã mua nó, mẹ đeo vào cảm thấy quá trẻ trung, mẹ vẫn cảm thấy con đeo thì thích hợp hơn.”



Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn vào sợi dây chuyền đá quý đang tỏa ra ánh sáng màu xanh dương sáng đến chói mắt.



Nhìn Tô Thính Ngôn chỉ có thể ngượng ngùng đưa tay ra nhận lấy.



“Cảm ơn…mẹ…”



Mặc dù chỉ là một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhưng cũng là mẹ chồng trên luật pháp, nên gọi của phải gọi thôi.



Hơn nữa viên đá quý như vậy người ta cũng tặng cho cô TÔI.



Cô như thế nào có thẻ ngại ngùng mà không gọi một tiếng chứ.



An Mễ Hinh bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tô Thính Ngôn nhìn người đã rời đi, lập tức nắm tay Lâm Nhứ nói: *Sợi dây chuyền này cho tôi thật sao?”



Điều này khiến cô có bao nhiêu là ngượng ngùng, sau này.



ly hôn rồi còn phải trả lại cho người ta.



Cô suy nghĩ một lát trước mắt vẫn nên nhanh chóng cất giữ, món đồ quý giá như vậy tốt nhất vẫn không nên nhận về cho mình.