Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 49: Vì tâm trạng của ai đó không tốt




Lúc này khung cảnh bên trong phòng.



Các chủ quản cao cấp vừa báo cáo xong công việc đều không tiếp tục mở lời.



“Lâm tổng, đây là tài liệu ké hoạch đầu tư gần đây, hay là…”



Ánh mắt Lâm Nhứ vẫn nhìn theo phương hướng Tô Thính Ngôn vừa rời đi, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, thâm sâu không người đoán được lúc này lại xuất hiện một nụ cười.



Sau đó Lâm Nhứ đột nhiên nói: “Tạm thời không nhắc đến…”



Lâm Nhứ lúc này đứng dậy bước ra bên ngoài.



Dặn dò với Chu Đỉnh: “Tạm dừng công việc buổi tối.”



“Vâng…”



Các chủ quản cao cấp có mặt trong phòng cũng ngây người.



Đây là chuyện nhiều năm nay hiếm có gặp được.



Người mắc bệnh cuồng làm việc, có tác phong sắm rền gió cuốn Lâm tổng của bọn họ, vậy mà lại đúng giờ tan ca hay sao?



Bọn họ sớm đã chuẩn bị bánh quy chống đói, nhằm chuẩn bị tinh thần chiến đấu cả một đêm dài.



“Trợ lý Chu này, người vừa bước vào đây là…”



Chu Đỉnh cắn răng nhìn theo bóng lưng Lâm Nhứ vừa rời khỏi, sau đó nói với bọn họ: “Tan họp, tất cả đều về đi.”



Tiên sinh nhập ma nhà bọn họ hôm nay xem ra vì mỹ nhân không cần giang sơn rồi, tiên sinh sẽ không quay trở lại đây.



Những người còn lại, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi có chút khó mà tin tưởng được.



Chu Đỉnh lúc này nghĩ thầm, các người sau này sẽ biết được rằng, tiên sinh nhà các người không còn là vị tiên sinh trước đây nữa rồi, hu hu hu…



Tô Thính Ngôn trong nhà bếp kiếm thức ăn, vừa tìm kiếm vừa suy nghĩ bậy bạ vẫn vơ.



Những người vừa rồi trong phòng, tuổi tác cũng không còn nhỏ, nhìn dáng vẻ nếu như không giàu có cũng quý phái, vậy mà bọn họ ngồi trong thư phòng, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.



Này, Lâm Nhứ này đừng nói đã gặp phải chuyện gì nghiêm trọng rồi nhé.



Cô hiện tại đang sức đầu mẻ trán, không có chút tỉnh lực dư thừa nào lo chuyện của người khác đâu.



Lúc này, có một đôi tay to lớn từ phía sau ôm lấy cô.



“Anh quay trở lại rồi.”



Trên người Tô Thính Ngôn luôn có một mùi hương.



Một hương vị khiến người ta rất vừa miệng, giống món ăn vặt ngon lành mà lúc nhỏ vô cùng nhớ nhung.



ì Khiến cho người ta bất kỳ lúc nào cũng muốn cắn một ngụm thưởng thức.



Tô Thính Ngôn xoay đầu ra phía sau nhìn anh ta: “Anh như thế nào lại đi ra ngoài rồi? Bọn họ cho anh ra ngoài sao?”



“Nếu không thì sao?” Lâm Nhứ nghĩ thầm, cả đám người bọn họ ngày nào cũng hận không thể thấy hắn nhanh chóng tan ca, hôm nay xem như khiến cho bọn họ thỏa ước nguyện vậy.



Tô Thính Ngôn đẩy người Lâm Nhứ ra xa: “Vẫn là không tốt đâu, bọn họ tuổi tác đã cao, vẫn nên tôn trọng một chút; anh mau vào đó tiếp tục bận rộn chuyện của mình đi.”



“Bận? Không bận, em đói sao? Đáng tìm gì vậy?”



“Anh không cần lo cho tôi, anh…” Tô Thính Ngôn nhìn anh ta, do dự trong chốc lát sau đó lên tiếng: “Nếu như anh thật sự có bất kỳ khó khăn gì đều có thể nói với tôi; tôi có khả năng không giúp ích được gì, nhưng cũng có thể đề xuất ý kiến cho anh; dù sao san sẽ mọi chuyện cũng còn hơn một mình gồng gánh tất cả mọi chuyện.”



«222 Khó khăn sao?



Khó khăn lớn nhất mà hắn phải đối mặt chính là người phụ nữ không biết trong đầu đang có suy nghĩ gì trong đầu.



“Anh không có.”



“Thật đó, vừa rồi những người đó đến đây làm gì, tôi thấy sắc mặt của bọn họ đều không tốt, anh…có phải đắc tội với người không nên đắc tội hay không, cho nên mới có người đến tận nhà tìm phiền phức?”



“cm Sắc mặt của đám người đó trước mặt hắn chưa từng có giây phút thoải mái nào.



Lâm Nhứ nhéo khuôn mặt ngây thơ của người phụ nữ đang nhìn hắn.



“Thế nào, em vẫn chưa tin anh, anh không phải đầu bảng, anh cũng có năng lực nuôi em?”



Tô Thính Ngôn ngây người, sau đó giải thích: “Tôi không phải không tin anh, tôi chính là không tin rằng bản thân có thể may mắn đến như vậy.”



Quy mô công ty của bọn họ lớn đên vậy sao?



Lâm Nhứ một bên cầm lấy quần áo sau đó nói: “Đừng tìm đồ ăn nữa, anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”



Lâm Nhứ kéo tay Tô Thính Ngôn dẫn cô ra ngoài, khi đến cửa chính, liền nhìn thấy Chu Đỉnh vội vàng bước ra theo, liền lạnh nhạt dặn dò: “Ngày mai nói với bọn họ, sau nay mở cuộc họp không cần đến nhà nữa.”