Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 487




CHương 487:

 

Tô Thính Ngôn nâng đầu gối lên.

 

(GP ToIni Anh ta ngã trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy phía dưới.

 

Những người phía sau bật cười ha hả.

 

Nhìn thấy người đàn ông nước ngoài này gặp khó khăn ở đây, thật sự rât Vui Vẻ.

 

Nhưng mà người nước ngoài không vui vẻ, trực tiệp muôn đứng dậy măng chửi người.

 

Lúc này, ở đằng sau, đột nhiên Lâm Nhứ bắt lấy cánh tay của người nước ngoài, trực tiếp đầy anh ta ngã xuống đât.

 

Tô Thính Ngôn ngắng đầu lên, nhìn Lâm Nhứ ở trước mặt mình.

 

Lâm Nhứ nhìn người đàn ông kia nói: “Này, anh cho rằng anh có thể mạnh mẽ hơn tôi sao?”

 

Người đàn ông.nước ngoài đứng dậy, phát hiện chính mình cũng chỉ cao đên tai người đàn ông.

 

Cả nhà tải app truyệnhola nhé! Ở trong nước có rất ít người cao như người đàn ông này.

 

Vốn dĩ anh tạ ỷ vào thân thể của người châu Âu nên rất tự tin, đột nhiên bị người ở bên cạnh giễu cọt, anh ta chỉ có thể rời đi.

 

Lâm Nhứ ngồi xuống, nhìn Tô Thính Ngôn nói: chương 353: Ca hát “Làm sao vậy, tâm trạng không tốt sao?”

 

“Tại sao anh lại tới đây?” Tô Thính Ngôn liếc nhìn anh.

 

Lâm Nhứ nói: “Hôm nay, Cố Kiều đi tìm em sao?”

 

“Đúng vậy, anh nhìn xem, rốt cuộc anh đã trêu trọn bao nhiêu người phụ nữ, đề từng người từng người một đều tìm tới làm phiên em.

 

Lâm Nhứ híp mắt lại nói: “Cố Kiều nói, em thừa nhận em là Tô Thính Ngôn.”

 


Tô Thính Ngôn bật cười nói: “Vậy sao, chỉ là em hù dọa cô ta, bởi vì người này thật sự rất đáng ghét, cho nên em nói, nêu như em thật sự là Tô Thính Ngồn, ai biết được cô ta liền bị dọa sợ chạy mắt, xem ra điều này còn rất có tác dụng.”

 

Lâm Nhứ nhìn cô thật sâu, giống như đang xem xét tính chính xác của câu trả lời này.

 

Nhưng mà, từ trong ánh mắt của Tô chương 353: Ca hát Thính Ngôn, anh không thê nhìn thấy được sự lừa dối dù là nhỏ nhất.

 

Anh chỉ có thể hít sâu một hơi, tự rót cho mình một ly rượu nói: “Đùng nên đùa giốn như thế.”

 

“Thân phận của tôi mọi người đều đã biết rất rõ ràng, ai mà biết được có phải cô ta chột dạ hay không, vì vậy mới sợ hãi như Vậy.”

 

Lâm Nhứ nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Vậy tại sao tâm trạng của em lại không tốt?”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Có thể là do nhìn thấy anh nên tâm trạng không tốt.”

 

“Vậy làm như thế nào tâm trạng của em mới tốt lên được? Lựa chọn đề tôi rời đi, trước tiên tôi sẽ giúp em vứt bỏ.”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Vậy thì không có sự lựa chọn nào khác.”

 

Lâm Nhứ suy nghĩ: “Em có biết cách người trong nước theo đuổi người khác như thê nào không?”

 

Đột nhiên Lâm Nhứ đứng dậy, đi tới khán đài nhỏ của quán bar.