Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 434




Chương 434:

 

Cái này…

 

*Ê, mấy người ở bên đó ồn cái gì vậy, không biêt hôm nay Lâm tông đến hay sao mà còn dám làm Ôn.”

 

Người đàn ông này cười nịnh. bợ: “Xin lỗi, xin lỗi, quây rày các vị rồi.’ Lâm tổng?

 

Ánh mắt Tô Thính Ngôn nhìn qua đó, nhìn mây người ở phía sau cúi đầu chào, vây xung.quanh một người đang đi vào.

 

Áo sơ mị màu đen củng màu với chiếc quân tây, cô áo sơ mi màu trắng được bẻ sang một bên, làn da trắng sáng với đôi môi hồng hào, đầu tóc lộn xộn trông có vẻ rật mệt mỏi, trên người anh toát lên đầy sự tinh tế.

 

Người này…

 

Không phải là Lâm Nhứ chứ?

 

Tô Thính Ngôn biết trở về nhát định sẽ gặp anh, nhưng không ngờ mình sẽ gặp anh ở đây.

 

Nhưng nghĩ cũng đúng, ở đây gần tòa nhà Lâm Vũ.

 

Ánh mắt dừng lại trên người anh, lúc hoàn hồn lại, đã nhìn thây ánh mắt anh gắt gao nhìn qua đây.

 

Con ngươi đậm màu ấy nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn, như đang nhìn thấy một chuyện rất khó tin.

 


Sau đó đè nén bản thân, anh đi qua nà ngay lập tức đã đến gân Tô Thính Ngôn, anh nắm lấy cổ tay cô.

 

“Ngôn Ngôn.”

 

Một câu Ngôn Ngôn… .khiến Tô Thính Ngôn như quay trỏ về mùa hạ năm đó.

 

Mùa hạ có anh ở bên cạnh.

 

Nhưng sau đó cô vẫn rút tay ra khỏi tay anh.

 

Thận trọng lùi về sau một bước, đôi môi cong lên, nụ cười có hơi ngạo mạn.

 


“Ngôn Ngôn cái gì, từ lúc tôi trở về đã nghe thây rật nhiêu người hỏi tôi, nói tôi rât giồng một người…anh cũng sẽ không.”

 

Lâm Nhứ sững sờ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền của cô lần nữa.

 

Đôi mắt giống như không có tạp chất, trông có vẻ…

 

Nó cùng’với đôi mắt màu xám nhạt của Tô Thính Ngôn có vẻ không giống lắm.

 

Anh kéo Tô Thính Ngôn qua.

 

“Mắt của cô…là giả sao?”

 

Tô Thính Ngôn biều hiện sự bắt mãn không muốn đi đến, trực tiếp đầy anh ra: “Anh đủ rôi, trên người tôi không có gì là giả cả, rốt cuộc anh là ai, tránh ra.”

 

Đột nhiên bị đầy ra, cả người Lâm Nhứ ngơ ngác.

 

Mà Tô Thính Ngôn lại như vậy rời khỏi chỗ này.

 

Đi xuyên qua đám người qua đường đang rât ngạc nhiên ở đăng sau, rời khỏi quán bar âm u này.

 

Lâm Nhứ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn siệt, tiếp sau nữa…là dần dân bình tĩnh trở lại.

 

Không đúng, có cái gì đó không đúng.