Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 423




Chương 423:

 

Tô Thính Ngôn chọt nhớ ra, Ninh Ly cũng coi như là người nhà họ Ninh, và Ninh Nguyên còn là chú của anh ta.

 

Cô cười ra tiếng.

 

Ninh Ly tới gần quan sát hồi lâu, mới chắc chăn răng người này thật sự chính là…

 

Anh ta vẫn cảm thầy không thể tin được.

 

“Cô không phải đã…”

 

“Đã chết rồi đúng không?” Tô Thính Ngôn cong môi, nghiêng đầu nhìn Ninh Ly: “Sao anh lại đến đây?”

 

“Là tôi nên hỏi cô, tại sao cô…”

 

Lúc này ở phía sau, đồ vật trong tay Hứa Thanh đi vào suýt chút nữa rơi xuông.

 

“Ninh Ly… Ai bảo con tới đây.”

 

“Thím.. . Chuyện này, rốt cuộc chuyện này là sao.

 

Ninh Ly đã mắt một thòi gian dài để tiêu hóa chuyện này.

 

Tô Thính Ngôn là con của chú anh ta.

 

Nói cách khác, cô ấy là… Em họ của chính mình?

 

Hứa Thanh nhìn Ninh Ly: “Bây giờ con cũng biết rồi, con bé là em họ của con, con và người nhà họ Ninh muôn cùng nhau bảo vệ em họ của mình.”

 

“Được rồi, thím, con vẫn không thể không thể tin được. Đề con một mình tiêu hóa trước đã.”

 

Ninh Ly phải mất vài ngày mới có thể tiêu hóa xong chuyện này.

 

Khi anh ta bước ra lần nữa, anh ta vẫn thấy Tô Thính Ngôn đang ngôi bên hồ, gõ điều gì đỏ bằng laptop của cô ây.

 

Ninh Ly đi tới, nhìn cô: “Lần đầu tiên gặp em, em cũng tập trung như thế này. Tuy răng lúc đó còn rât nhỏ, nhưng em đã khiến người ta có cảm giác rât khác biệt, anh không ngờ răng em lại trở thành em họ của anh.”

 

“Tôi cũng không ngờ.” Tô Thính Ngôn ngắng đâu: “Nhưng đây là sự thật, người phụ nữ kia nói như vậy, và anh cũng nhìn thấy rồi, tôi không có cách nào phản bác. Tôi chỉ có thê nói, vận chương 312: Là ai mệnh thật kỳ lạ. Tôi vẫn luôn khó hiểu, tại sao sư phụ sẽ nhìn trúng tôi, _ bây giò tôi mói biệt rằng sư phụ đã biết thân phận của tôi từ rất lâu.”

 

“Em… Hả, em không thể rời khỏi nơi _ này sao?”

 

“Người phụ nữ kia tìm người nào tới giám hộ tôi thì anh cũng thấy rôi.

 

Quên đi. Lúc đầu tôi còn muốn bỏ chạy, nhưng hiện tại tôi đã bỏ cuộc.”

 

Ninh Ly do dự nói: “Vậy em cùng…”

 

Tô Thính Ngôn nghe vậy nhướn mày.

 

Ninh Ly vội vàng nói: “Không có chuyện gì, quên đi, cứ sông ở đây đi, dù sao hiện tại anh cũng đã biết, nêu cận giúp đỡ thì nhớ nói cho anh biết, cân gì thì cứ nói với anh.”

 

Tuy nhiên, Tô Thính Ngôn cũng không biết được anh ta có thê làm được gì cho mình nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.