Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 392




Chương 392:

 

Trong lòng Tô Thính Ngôn vô cùng chân động.

 

Móa, tại sao bà ấy lại Này tói nhà mình đề làm bảo mẫu chứ…

 

“Vậy vì sao dì…”

 

Vẻ mặt của Hứa Thanh vô cùng khao chương 291: Vui Vẻ khát, bà nhìn cô vội vàng. nói: “Tôi chỉ là có chút tò mò đồi với CÔ, cho nên mới giả vờ làm bảo mẫu.’ “Di cảm thấy tò mò về tôi sao? Di nghe biết về tôi từ nơi nào vậy?”

 

“Bây giò cô rất có danh tiếng, cũng không cân từ nơi nào mà biệt… Tùy tiện hỏi thăm là biết..

 

Tô Thính Ngôn sờ sờ mũi.

 

“Vậy mục đích dì tìm tôi là…”

 

“Chỉ là tò mò mà thôi, thật đấy, cô là học trò của Từ Chân Nhân, người tò mò về cô chắc chăn cũng không I”

 

Hứa Thanh nhìn cô, cùng với ánh mắt mang theo sự chân thành và háo hức. ỳ Dường như sợ Tô Thính Ngôn không tin mình, bà lại tiếp nói: “Dù sao thì cô tin tưởng tôi chắc chắn sẽ không có mưu đồ hại cô, nêu tôi thật sự có cái suy nghĩ đó, đã sớm ra tay rồi, không phải sao.”

 


Đối với điều này thì Tô Thính Ngôn tin tưởng.

 

“Tôi biết, nếu dì muốn hại tôi, cũng sẽ không bày trăm phương nghìn kê giúp tôi liên hệ bệnh viện, còn cô ý gửi máy bay tới đây.”

 

“Bỏi vì cái máy bay đó, khiến cho cô nghỉ ngờ.”

 

“Đúng vậy, làm sao mà không ai nghi ngò cho được?”

 

Hứa Thanh thở dài: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn gửi máy bay này đi, tôi chỉ muốn một máy bay tư nhân bình thường đi qua đó, nhưng bọn họ nói rảng, máy bay này là thứ nhanh nhát, bởi vì sự việc quá mức khẩn cấp..

 


“Chuyện này tôi phải cảm ơn dì, mặc dù… Nêu bây giờ chúng ta đã biết rõ thận phận của nhau như vậy, tôi cảm thấy Gần nói chuyện rõ ràng một chút, trước tiên thì nhà tôi thật sự không, mời nổi Tổng thống phu nhân đâu.”

 

Tô Thính Ngôn lúc này suy nghĩ lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó xử, đường đường là một Tông thống phu nhân như vậy mà lại tới nhà cô làm bảo mẫu.

 

Tâm lý của cô đến giờ vẫn chưa SỤP đỗ, đã rất mạnh mẽ rồi.

 

Hứa Thanh chỉ nở một nụ cười khổ: “Thật ra làm bảo mẫu ở đó cũng khá SN là vui vẻ.

 

“Cho nên, tổng thống phu nhân coi như đó là xuông nông thôn sinh hoạt sao? Hay là đi trải nghiệm cuộc sông?”

 

“Tôi… Cũng có thể coi là vậy đi, trước đây tôi cũng chưa từng rời khỏi Ninh gia một bước, tôi cảm thấy được sông ở bên ngoài rất hạnh phúc, ở đó ít bị trói buộc hơn nơi này rất nhiều, có thể khi tôi nói những lời không có ai tin, nhưng làm bảo mẫu thật ra cũng rât vui, đặc biệt là làm bảo mẫu cho nhà cô.”

 

Ánh mắt của bà nhìn Tô Thính Ngôn vô cùng chân thành.

 

Tô Thính Ngôn nghe vậy thì khựng người lại một chút.

 

Cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.

 

Tuy rằng, trong lời nói của Hứa Thanh có ý trồn tránh rất nhiều, căn bản cũng không nói lý do rõ ràng vì sao bà ây muôn tới nhà cô làm bảo mầu, nhưng nêu như bà ấy đã không muôn nói ra, Tô Thính Ngồn cũng tin chương 291: Vui Vẻ chắc bản thân cũng sẽ không hỏi ra điêu gì.