Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 374




Chương 374:

 

Thấy Tô Thính Ngôn cũng không đáp lại mình, cậu ta vẫn ở bên cạnh tự nói một mình, dù sao thì cô cũng không bị điếc vẫn nghe được, cậu ta muôn làm cô phải tức chết.

 

“Được rồi, đợi về rồi hãng khóc, đúng không, dù sao khóc ở đâu cũng là khóc, cũng không thê ở chỗ này làm mắt mặt bản thân được đâu có phải không?”

 

“Có phải cảm thấy trong lòng rất tức giận sao? Coi như lần này là bài học ==. ¬o. ZA ^EEA TA raAAr chê SN chương 280: Nhục Nhã cho cô, lần sau cẩn thận một chút, đừng có khinh thường bắt kỳ ai, tự cho mình là bố đời nhà người ta, coi chừng sau này phải vuốt mặt mà gọi lại người ta là bố.”

 

“Ò, có vẻ như nhà này trúng thầu rồi, ngày hôm qua chúng tôi đã nghiên cửu, nhất trí cho rằng nhà trọ của bọn Họ là có khả năng lớn nhất, cô nên học hỏi bọn họ đi, người ta đã mở mây cái khách sạn lớn như vậy rôi, vậy mà cô cũng chỉ mới mở được có mây bé tí xíu.”

 

Rốt cuộc thì Tô Thính Ngôn cũng cười chế nhạo: “Đừng có mà cười người nhiều quá.

 

Lúc này, người phụ trách ở phía trên cũng đã bắt đầu công bó.

 

“Hừ.” Cố Lâm kiễng chân lên.

 

Có gắng nhìn người ở đằng trước nói l gì “Kết quả đấu thầu lần này…”

 

Anh ta nhìn xuống những chủ khách sạn ngôi ở bên dưới.

 


Nhưng mà ngay lúc này…

 

Có người nào đó bỗng nhiên bước lên đài thâp giọng nói với anh ta câu gì đó.

 

Anh ta đột ngột dừng lại, vội vàng nói xin lỗi với những người ở bên dưới.

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Không biết a, vậy làm sao phân nửa chạy rôi.”

 


“Bát quá tôi nhìn nhà bọn họ, mới vừa nhìn chằm chằm đây.”

 

“Ai, đáng tiếc.”

 

“Nhất đáng tiếc không phải nhà chúng ta, anh xem, bên kia, Trường Linh còn thảm hại hơn.”

 

Thời điểm mọi người giễu cợt nhìn về phía bên này, liên thây phía sau, ban tô chức đón một người đi vào.

 

Người tiến vào hẳn là.

 

Ninh Ly?

 

Mọi người nhìn một người thoạt nhìn vẻ mặt kiêu ngạo, làm như bộ dánh của tên lưu manh, cứ như vậy tiền vào, còn không biết đã xảy ra cái gì.

 

Ninh Ly đối với Tô Thính Ngôn bên này, bông nhiên cười.

 

Sau đó, trong tay nghịch một dải lụa, người thoạt nhìn càng lộ ra vẻ lười nhác.

 

Vừa vung, vừa đi tới phía sau, nhân viên công tác một mực cung kính chiếu cố cho, ngồi xuống.