Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 310




CHương 310:

 

Mà lúc này…

 

Ở một bên, một người phụ nữ chú ý đến bên này.

 

Cô ta nhanh chóng đi tới.

 

“Cô gái này, nhà cô cần tìm bảo mẫu (U05 Tô Thính Ngôn quay đầu lại thì thây một người phụ nữ đang cười, khiên những nếp nhăn trên mặt hiện ra rõ ràng.

 

“Đúng vậy. Cô là…”

 

“Tôi đang đi tìm việc. Đây tôi có mấy giấy tờ sức khỏe gì đó đúng không, cô nhìn thử xem?”

 

Tô Thính Ngôn nhìn chỗ giấy tờ của cô ta, đều đây đủ hết.

 

“Sao cô lại không vào bên trong tìm mà lại ở bên ngoài chờ?”

 

“Không phải vừa rồi nghe thấy cô nói muôn tìm một người tôt sao, tôi cũng vậy, cũng muôn tìm một người vừa ý mình, nhìn cô cũng tốt.”

 

Tô Thính Ngôn không ngờ đến nói: “Người tốt? Nhưng nhìn tôi cũng không dễ bắt nạt chứ?”

 

Tô Thính Ngôn có chút ngoài ý muốn: “Người té lót. Tôi cũng không giỗng người dễ bắt nạt vậy đâu.”

 

“Nhưng vừa rồi cô nói rất có lý, tôi nói thật, đầy là lần đầu tiên tôi làm bảo mẫu, bọn họ không muôn nhận đôi, nhưng cái gì tôi cũng đều có thể học.”

 

Tô Thính Ngôn đánh giá cô ta, thật ra nhìn rất đàng hoàng, tuy răng không giàu có gì nhưng lại sạch sẽ.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Cô có thời gian thử việc ba ngày.”

 

“Ôi, thật ư, thật cám ơn cô, không cần cho tôi nhiều tiền lương đâu, dù sao tôi cũng muôn học. ˆ “Qua thời gian thử việc, chúng ta có thể thương lượng lại tiền lương, nhưng mà cô yên tâm, tiền lương sẽ làm cô vừa lòng.”

 

Lúc đi ra, Lâm Nhứ nhìn cô nói: “Người bên trong em đều không tin, lại tin tưởng người này ư?”

 

Tô Thính Ngôn cũng nhìn về phía anh: “Em tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, chỉ cảm thây… Người này sẽ không hại em.”

 

“Được thôi.”

 

Lâm Nhứ nói: “Anh tin tưởng em.”

 

Làm xong chuyện này, Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ cùng đi tìm một nơi để ăn cái gì đó.

 

Từ rất xa, Cố Kiều đã nhìn thây hai người đang ăn cơm cùng nhau, trong lòng đã thây ghen ghét, lại cảm thây bực bội.

 

Chẳng lẽ hai người kia lại tái hợp rồi sao?

 

Gần đây cũng không có động tĩnh gì mà.

 

Có Kiều đã đi tới, trong tay còn ôm một con cún Teacup quý giá.

 

“A Nhứ, Sao anh lại ở đây vậy?”

 

Vừa nói nhưng cũng không thèm liếc mặt nhìn Tô Thính Ngôn một cái, giống như không thấy cô tồn tại.