Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 302




Chương 302:

 

Người phía sau lại hừa một tiếng: ” Làm như kiểu mình có thể hiểu ấy, đề tôi xem cô có thể nhìn ra được cái gì.

 

Thuốc được đem ra, Tô Thính Ngôn vừa nhìn thấy, cô lập tức phát f hiện có điều không đúng.Coo ngâầng đầu lên, nhìn Tô Khuynh Tình. Tô Khuynh Tình có vẻ chột dạ.

 

” Chị, chị. Chị làm sao vậy?”

 

Tô Thính Ngôn cười lạnh: ” Thuốc này em lấy từ đâu ra?”

 

” Em…” Tô Khuynh Tình vội nói.

 

” Em, em tự nghiên cứu.”

 

“Em nghiên cứu? Em hiện tại nói thật, nê mặt ba cùng em là em gái, chị còn có thê giúp em.”

 

Lập tức Tô Khuynh Tình lập hai mắt rưng rưng, cúi đầu khóc nói: “Thật sự; thật là em chính mình làm, chị, chị không nghiêm túc xem một chút, liên bỗng nhiên như vậy, chị sẽ dọa em đây……

 

Đúng vậy, Tô Thính Ngôn chỉ nhìn thoáng qua, biểu tình lại trở nên nghiêm khắc lên.

 

Bởi vì, chính mình phương thuốc, chính mình là hiểu rõ nhất, Cô viết, cô có thể không biết sao.

 

Nhưng là không đợi cô lại nói, những người phía sau đã nghiêm khắc nói: “Tô Thính Ngôn, cô có ý gì? Cho cô xem đã là đủ nề mặt, việc tuyệt mật như thế này, tuy răng cô là cô đông, nhưng mà, cô cũng không trung thành với chúng ta.

 

Tô Thính Ngôn hừ lạnh: “Cái này cơ bản là không phải cô ta làm, là cô ta sao chép.”

 

Tô Khuynh Tình sửng sốt nhìn cô, “Cô, cô vì cái gì nói như vậy?”

 

“Cái này là đồ của Trường Linh, tôi có thể khổng biết sao?”

 

Tô Khuynh Tình lập tức kinh hãi, tim đập cũng đập nhanh lên.

 

Cô ta thật sự biết?

 

Bởi vì lập tức bị chọc thủng, Tô Khuynh Tình có chút hoảng loạn, nhưng mà dùng nước mắt che dấu, trong lòng cô ta đang nghĩ thế nào.

 

Những người đằng sau đã không phục lên trước.

 

“Hừ , nói giống như cô biết Trường .

 

Linh phương thuốc ấy, phương thuốc kia của Trường Linh chính là được bảo mật, tuyệt mật, cô sao có thê biết? Khuynh Tình làm sao có thê sao đến.”

 

“ Đúng vậy, cô nghĩ cô biết Trường Linh chắc? Còn không phải mẹ cô làm bác sĩ ở Trường Linh, cô lập tức cho rằng Trường Linh là của mình à?”

 

Tô Thính Ngôn hừ lạnh.

 

Đây chính là của cô đây. Cô ôm ngực nhìn những người vừa mới im lặng bo bo giữ mình, hiện tại lại từng bước từng bước, đều đang kích động mắng cô. Cô nói thẳng: ” Còn không phải là các người cho răng, Tô Tê được cứu rôi, người các người tôn lên, lập tức có thê mang đến phương thuốc tốt, đến lúc đó, các người có thê giông như Trường Linh, có phương thuốc của chính mình?

 

Hiện tại giâc mơ đẹp bị chọc phá, lại bắt đầu xấu hổ quá thành giận?

 

Đáng tiếc, phương thuốc này không thể đem ra ngoài, nêu không, các người tin hay không, lúc các người bắt đầu sản xuất nó, thuốc này bởi vì các người không dùng máy móc riêng, lập tức làm hư hỏng dược phẩm bên trong, vồn dĩ đã không dễ họp lại, cũng không phải hỗn hợp với nhau là có thể phát huy tác dụng, các người cho rằng sản xuất thuốc là nâu cơm à? Mây đô vật trộn với nhau là được?”

 

Cái này chỉ có thể dùng Tô Thính Ngôn làm máy móc mới làm dược.