Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 244




Chương 244:

 

Cô làm gì đó màu sắc nhìn còn là bình thường, cố gắng thế nhưng cô không dám ăn.

 

Lâm Nhứ ở bên kia lại từng miếng từng miếng tất cả đều ăn.

 

Cô nhìn thở dài nói:”Lâm Nhứ, anh là không có vị giác sao, không thấy mọi người đang ngồi không có một dũng khí ăn….”

 

Lâm Nhứ ăn ngon dường như rất thơm bộ dáng:”bọn họ không ăn tôi ăn.”

 

Những người khác đều cười khan.

 

Có ăn hay không bọn họ cũng không dám ăn.

 

Nhìn Lâm Nhứ vậy một bộ dám ăn một miếng sẽ phải hắn đẹp mắt biểu tình, ai dám ăn.

 

Bọn họ có thể xem như là thấy được cái gì gọi là sói đói bảo vệ thức ăn, cái này bảo vệ cũng quá kịch liệt rồi.

 

Ăn cơm xong rồi thì Tô Thính Ngôn phải đi về Lâm Nhứ chuẩn bị đưa cô về nên cố ý dặn cô chờ ở cửa.

 

Tô Thính Ngôn đang chờ Lâm Nhứ đi xe ra, cô nhìn thấy Cố Giao đi phía sau mình.

 

Cô ta liếc mắt một cái thấy được Tô Thính Ngôn ánh trong mắt tràn đầy thù địch, không nhận ra thấy.

 

Tô Thính Ngôn cười cười.

 

Cố Giao hung tợn nói:”cô cười cái gì cô đang chê cười tôi? Tuy rằng không biết cô rốt cuộc làm sao làm nhưng mà tôi không tin, không tin Trường Linh là của cô.”

 

Tô Thính Ngôn vẫn như cũ cười nói:”cô Giao cô ban đầu cao cao tại thượng cho rằng tôi không xứng với Lâm Nhứ từ thân thế thấp kém, cô xem đều không muốn xem tôi, liếc mắt hiện tại lại biết tôi là người sáng lập của Trường Linh, trong lòng cô không cân bằng, tôi cũng có thẻ lý giải.”

 

Bị đâm xuyên tâm lý Cố Giao càng lộ vẻ tức giận.

 

Tô Thính Ngôn lại tiếp tục nói:”tôi chính là người sáng lập Trường Linh, tôi không thể so bằng người thấp kém một chút.”

 


“Hoặc là cô cảm thấy, tôi không có gia thế tốt, cũng không có gì, sao có thể là người sáng lập Trường Linh, người như tôi nên thành thành thật thật bị cô đạp dưới lòng bàn chân, nhưng là có một ngày cô phát hiện, tôi không ở dưới lòng bàn chân của cô, cô lại cảm thấy không thể tin phải không? Loại tâm tư này của cô chính là bị bố mẹ dạy ra, đương nhiên tin vào cái gì mình muốn tin tưởng, đáng tiếc, tôi không cho cô cơ hội này, tôi là người sáng lập Trường Linh, bây giờ cô không thể làm gì tôi, tương lai càng không thể làm gì, có lẽ có một ngày, cả nhà của cô cũng không thể làm gì tôi, chuyện này cô không muốn tin cũng không có cách nào.”

 

Cố Kiều bị tức đến run rẫy.

 

Nhưng mà, Tô Thính Ngôn trước mắt cô cao cao tại thượng, biểu cảm lạnh nhạt mang theo ý cười, trong lúc nhất thời làm người ta cảm thấy giống như bắt luận người nào đều không bằng cô, làm cô ta cảm thấy chính mình ở trước mặt Tô Thính Ngôn cũng phải tháp hơn một đoạn.

 

Thấy Lâm Nhứ từ đẳng sau đi tới.

 

Tô Thính Ngôn hừ một cái, xoay người lên xe Lâm Nhứ.

 

Cố Kiều cảm thấy chính mình mới là người vừa bị dẫm dưới lòng bàn chân.

 

Không tin, có không tin cũng vô dụng.

 

Cố Kiều cắn răng, hận thù nhìn theo hướng Tô Thính Ngôn rời đi.

 

Không phải chỉ mở công ty thôi sao, tại sao cô ta lại không thể mở?

 

Cô ta nghĩ, trở về phải nói với người nhà, cô ta không cần đi Lâm Vũ làm, cô ta muốn mở công ty.

 

Tô Thính Ngôn không phải mở được bệnh viện Trường Linh sao, cô ta cũng phải đi mở một nhà hàng, cô ta phải làm quán ăn Tây.