Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 224




Chương 224:

 

“Tôi hùng hổ doạ người như thế, cũng là bởi vì cô là một kẻ lừa đảo và dối trá, tôi không muốn A Nhứ bị cô lừa gạt, muốn cho mọi người biết gương mặt thật của cô.

 

Tô Thính Ngôn không để ý tới cô ta, ngược lại nhìn sang Vị bác sĩ kia.

 

“Cô xác định, đơn thuốc này chính là của Trường Linh? “

 

“Không sai.” Bác sĩ ở một bên nói.

 

“Được rồi, nếu cô đã xác định như thế, tôi cũng có chuyện để nói.”

 

Cố Giao nhìn cô, cô ta không cảm thấy cô có lời giải thích nào để biện hộ cho mình.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Đơn thuốc này chính là của Trường Linh.”

 

Mọi người bắt ngờ kinh ngạc nhìn cô, khe khẽ nói nhỏ.

 

Nhanh như vậy đã thừa nhận?

 

Không có phản kháng sao?

 

“Nhưng mà.” Một tay của Tô Thính Ngôn giơ đơn thuốc kia lên, “Tuy nó là đơn thuốc của Trường Linh, nhưng cũng chính do tôi viết ra, bởi vì, Trường Linh là tôi thành lập.”

 

Cái gì?

 

Cái gì?

 

Những người ngồi ở đây cho rằng mình đã nghe nhầm.

 

Tô Thính Ngôn nói, Trường Linh là cô ấy thành lập?

 

Ở đẳng sau, Cố Giao trước đó thờ ơ, sau khi nghe xong lập tức cười ha ha: “Tô Thính Ngôn, tôi tưởng cô có cái lý do nào nghe êm tai lắm chứ, ai dè cô lại dùng cái lý do hoang đường như thế này, nói ra lời nói dối có thể bị vạch trần ngay lập tức, có ý nghĩa gì sao?”

 

Tô Thính Ngôn nói với Cố Giao: “Có phải nói dối hay không, cô có thể tự mình đi điều tra. Sau lưng Trường Linh là do Lý Quốc Cường bỏ vốn, tôi sở hữu năm mươi phần trăm cổ phần, cái này cô có thể tự mình đi hỏi, hơn nữa, Lâm Nhứ sớm đã biết tới điều này rồi.”

 

Lâm Nhứ lúc này đã đi vào đây từ phía sau.

 

Tô Thính Ngôn nhìn sang Lâm Nhứ, biểu cảm muốn nói, anh đến đúng lúc đấy.

 

“Nơi này có vẻ náo nhiệt đó” Lâm Nhứ thong dong bước tới.

 

Có Giao nhìn thấy anh đã tới, lập tức đi qua đó.

 

*A Nhứ, Tô Thính Ngôn nói dối, cô ấy nói cô ấy là viện trưởng sau lưng của Trường Linh, cô ấy nói dối lừa gạt anh.”

 

Lâm Nhứ nhìn Cố Giao, nhíu mày lại, anh lùi ra xa cách cô ta thêm vài bước, mới cười ha ha, người khác không phân biệt được đó là nụ cười thờ ơ hay mỉa mai, anh nói: “Trùng hợp ghê, ở chỗ tôi có một vài tài liệu, Ngôn Ngôn đúng thật là viện trưởng sau lưng của Trường Linh, rất ít người có tài liệu đăng ký này, nhưng may mà tôi có.”

 

Anh lấy tư liệu từ bên trong ra.

 

Vài người tụ tập lại nhìn.

 

“Đúng rồi.”

 

“Đúng vậy, nhà của chúng tôi cũng vừa mới làm cái này.

 

Quả thật đúng là tài liệu như thế này, ở trên cũng xác nhận 50% quyền sở hữu.”

 

Cố Giao không tin, cô ta vẫn không tin.

 

Cố Giao cầm lấy tài liệu đó, nhìn kỹ ại mới nói: “Không thể có khả năng này, không thể nào, cái này là làm giả, nhất định là giả.”

 

Tô Thính Ngôn cười lạnh: “Cô không tin tôi thì thôi, nhưng cô cũng không tin Lâm Nhứ, không tin những người Lâm gia đang ngồi ở đây sao.”