Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 205




Chương 205:

 

” Nếu em sợ anh mắt mặt, còn không mau đồng ý với anh, vậy thì anh không cần tiếp tục mất mặt nữa.”

 

“Hừ, ha hả, Lâm tổng cũng thấy đáy, trên mạn có rất nhiều nhiều người mắng em là badgirl.”

 

“Nhưng anh thích em hư như vậy.”

 

Tô Thính Ngôn nói: ” Vậy thì vì Lâm tổng, em cũng không thể hại anh, không có việc gì em tắt máy đây.”

 

Tô Thính Ngôn chỉ có thể lại để người đi áp tin tức xuống, cũng may sau đấy có tin tức một minh tinh xảy ra chuyện xấu, tin tức che trời lấp đất, Tô Thính Ngôn lại để Bằng Phát ra sức áp xuống, sự chú ý của cộng đồng mạng mới được dời đi. Nhưng mà Lâm Nhứ mở một tài khoản weibo mới, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người tới người cầm quyền của tập đoàn Lâm Vũ, weibo của Lâm Nhứ sau mấy ngày ngắn ngủi, đã có lượng fans hơn một ngàn vạn. Cũng may bức ảnh kia chỉ chụp có một cái góc nghiêng, rất nhiều người đều không thẻ nhìn rõ Lâm Nhứ rốt cuộc nhìn như thế nào.

 

Bên kia, Văn Anh quảng cáo đã chụp xong, rất nhanh đã phát sóng rộng rãi trên các phương tiện truyền thông. Bởi vì trước đó Văn Anh đã có fans và sự chú ý lớn, cho nên quảng cáo vừa phát, đã được fans lưu truyền rộng rãi.

 

Cộng đồng mạng nhìn thấy tạo hình tiên khí mười phần của Văn Anh, kìm lòng không được, trong thời gian ngắn lời khen ngợi như nước, có càng nhiều người đến ăn ở Trường Linh. Trong khoảng thời gian ngắn, Trường Linh đã trở thành một tiệm ăn khá nỏi tiếng trên mạng, Trường Linh nhanh chóng lớn mạnh và mở rộng, rất nhanh đã phát triển trên cả nước. Đô thị cấp một nhất định sẽ khai thác, các thành phố khác thì chỉ chọn một ít thành phố phát triển sầm uất hơn để khai thác, tiêu chuẩn chọn lựa của Tô Thính Ngôn rất cao, về điểm này, Lý Quốc Cường cũng rất hài lòng, trong lòng càng thêm cảm thấy, tìm được cô, đúng là một sự lựa chọn chính xác.

 

Trường Linh trở thành quán ăn nỗi tiếng trên mạng thì bệnh viện cũng nhanh chóng phát triển ra ngoài.

 

Sau khi tiếng tăm bùng nổ, tăng lên theo ngày, Tô Thính Ngôn thấy xưởng thuốc đã không thể đáp ứng được nhu cầu của bệnh viện và các bệnh viện khác đối với thuốc của Trường Linh, dứt khoát bỏ vốn của chính mình ra xây thêm một cái xưởng thuốc nữa. Công ty sản xuất Trường Linh vì thế mà chính thức bắt đầu. Cố Chân Chân ở bệnh viện cũng rất được kính trọng, tâm trạng rất tốt, nét mặt cũng trở nên tươi sáng lên.

 

Hôm nay lúc Tô Thính Ngôn trở về, nhìn thấy Cố Chân Chân được người đưa về bằng xe. Cô vội vàng ngó nhìn cạnh cửa, tháy trên xe đi xuống một người đàn ông hào hoa phong nhã, nhìn bộ dáng cũng thấy khá là dịu dàng.

 

Tô Thính Ngôn thấy hai người còn nói chuyện vui vẻ với nhau một hồi lâu, một hồ lâu, Có Chân Chân mới vào nhà.

 

Vừa vào cửa, Tô Thính Ngôn đã đè lại Có Chân Chân: “Mẹ… hì hì. Con bắt được rồi nhá, người bên ngoài là ai vậy?”

 

Mạt Cố Chân Chân đỏ rần lên.

 


“Con, con, đứa bé này, làm mẹ giật cả mình, không có ai, đồng nghiệp, thấy mẹ không có xe, mới đưa mẹ về.”

 

” Đồng nghiệp hả? Nhìn cũng khá được đấy? Kết hôn chưa mẹ? Không đúng, nhìn tuổi cũng không còn trẻ, chắc là đã kết hôn, có con chưa mẹ? Con bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Cố Chân Chân giận dữ nhìn Tô Thính Ngôn: “Đứa bé này, nói bậy gì đấy.”

 

Cố Chân Chân mượn cớ đi vào, Tô Thính Ngôn lại nghĩ, phải hỏi xem một chút. Rốt cuộc thì Trường Linh là của mình, hỏi chút lập tức biết ngay ấy mà. Bọn họ trả lời, ông ấy là một bác sĩ mới từ nước ngoài về, giá trị con người cũng không kém, trong nhà có một trai một gái, vợ đã ly hôn ra nước ngoài nhiều năm, con cái đều là tự mình nuôi dạy lớn, kiến thức y khoa rất tốt, phẫu thuật cũng làm rất tốt, cho nên ở Trường Linh cũng rất được kính trọng.

 

Nghe nói danh tiêng không tôi, Tô Thính Ngôn cũng yên tâm.

 

Tuy rằng đời này cô không muốn kết hôn nữa, nhưng nêu Cố Chân Chân hạnh phúc, đương nhiên cô sẽ không ngăn cản bà.

 

Nhưng hai người phải là tự do phát triển mới tốt, cô không thể nhúng tay vào.

 

Buổi tối, Tô Thính Ngôn kéo Cố Chân Chân.

 

“Bạn của con cho con một vé vào cửa này, là một bữa tiệc tối, rất nhiều người nổi tiếng sẽ đi, mẹ có thể tìm người đi củng.”