“La Tiểu Bảo, sao hôm nay con dậy sớm thế?” La Thiên Nhã vòng tay ôm bé cưng, trong giọng nói dịu dàng mang theo vài phần lười nhác, nhóc con này thích ngủ nướng, từ trước đến nay ngày nào cô cũng phải dễ phải mắng để “mời” nó rời khỏi giường, sau cùng, bé cưng còn làm nũng một trận trong lòng cô.
“Hi hi, ma mi, môi trường mới tác phong mới mà, người ta quyết định sau này sẽ không ngủ nướng nữa.” La Tiểu Bảo nằm trong lòng Thiên Nhã nũng nịu, đôi mắt bé nhỏ đảo qua đảo lại vài lần, nói thêm: “Ma mi, mẹ xem con ngoan như vậy, đi dạo với con có được không? Người ta muốn biết thành phố mà ma mi lớn lên trông như nào lắm, những khu siêu thị kia có phải rất vui không ạ?”
Không ai hiểu con bằng mẹ, cô biết ngay mục đích của nhóc con tinh ranh này không đơn giản.
“Con được lắm, hiếm khi dậy sớm, thì ra là để đi chơi, mẹ không đi.” La Thiên Nhã quay mặt sang nơi khác, cố tình trêu cậu bé. “Ôi mẹ đừng như vậy mà, Thiên Nhã đại nhân, mẹ đưa con đi đi, con nhất định sẽ ngoan, sẽ không gây rắc rối.” Ánh mắt thành khẩn của cậu bé mang theo sự van nài, giả vờ cũng thật giống, nhóc con này mỗi khi ra ngoài điều khiến cô lo lắng không ít. “Được, được, chúng ta đi.” La Thiên Nhã bể La Tiểu Bảo lên, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Trong siêu thị lớn nhất của thành phố A. Một cái đầu nhỏ đáng yêu gần như vùi vào trong khu đồ chơi. “Ma mi, mẹ xem, chú bọt biển Spongebob này có dễ thương không?” La Tiểu Bảo lấy từ đống đồ chơi ra một chú bọt biển to bằng mình, đôi mắt tròn sáng lấp lánh hỏi cô. “Dễ thương, nhưng mà không dễ thương bằng Tiểu Bảo nhà chúng ta.” La Thiên Nhã mỉm cười, vừa cúi xuống xoa đầu của cậu bé vừa cầm lấy Spongebob trên tay cậu, trả về chỗ cũ. Ánh sáng trong mắt cậu nhóc hơi tối đi, rồi chợt lấp lánh trở lại, cậu cẩm chú cừu vui vẻ ở gần đó lên, láu lỉnh hỏi: “Cái này thì sao ạ? Có dễ thương hơn con không?” Nói xong cậu bé kể mặt vào cừu vui vẻ, mong đợi câu trả lời mà cậu muốn nghe từ Thiên Nhã.
“Dễ thương như con, nhưng mà, mẹ thấy trong nhà có mình con dễ thương là đủ rồi, không cần thêm nó nữa.” Thiên Nhã đương nhiên biết được ý định của cậu nhóc, La Tiểu Bảo quả thật là một nhà cuồng sưu tập thú bông, đừng nhìn cậu giống như một ông cụ non, nhưng liên quan đến đồ chơi lại trở nên cực kỳ trẻ con. “Ứ, ma mi Thiên Nhã thật xấu xa.” La Tiểu Bảo nhìn chú cừu vui vẻ trong tay mình lại bị Thiên Nhã trả về chỗ cũ nhanh như chớp, thì bắt đầu chu cái miệng nhỏ làm nũng.
“La Tiểu Bảo, con đã nói sẽ ngoan ngoãn không gây sự, nói lời phải giữ lấy lời đó.” Thiên Nhã bể cậu bé lên, quyết định sẽ “giải cứu” La Tiểu Bảo khỏi đống thú bông có sức mê hoặc cực lớn này.
Cậu nhóc nằm trong lòng Thiên Nhã, quay mặt đi nơi khác và giận dỗi: “Người ta đâu có gây sự, ma mi Thiên Nhã lại nói oan cho người ta rồi.” La Thiên Nhã hôn chụt một phát lên mặt cậu nhóc, dỗ dành: “Bé cưng, đừng dỗi mà, ma mi mời con ăn kem nha?” Cô nhận thấy La Tiểu Bảo đang nhìn về hướng quán kem ở không xa, quyết định thay đổi sự chú ý của cậu.
Quả nhiên, đôi mắt của cậu nhóc lần nữa lấp la lấp lánh như hai ngôi sao: “Con biết ma mi Thiên Nhã tốt với con nhất.”
Thiên Nhã đặt cậu bé ngồi lên một băng ghế dài gần quán kem: “Con ngồi ở đây đừng đi lung tung, ma mi qua đó mua kem.”
“Vị sô cô la nha.” Cậu nhóc khoan khoái ngồi lên ghế, vẫn không quên nhắc cố.
Thiên Nhã quay đầu nhìn cậu con trai ngồi đó vẻ mặt như ông cụ non, bộ dạng như đang dặn dò người hầu, cô trợn mắt với cậu nhưng cảm giác hạnh phúc lại dâng đầy trong lòng: “Biết rồi, Tiểu Bảo đại nhân.” Lúc cô đang mua kem, Kha Tử Thích gọi điện đến hỏi thăm hai mẹ con ở đó có tốt không, có quen không, quan tâm họ từng li từng tí, giọng anh có đôi chút mệt mỏi, chắc là có quá nhiều việc cần xử lý khi vừa sang bên này, Thiên Nhã trò chuyện với anh vài câu sau đó cúp máy.
Cô cầm hai que kem, vừa quay đầu lại nhìn thì đã không còn thấy cậu bé ngồi trên băng ghế dài nữa!
rn