Lúc này cô không còn tâm trí quan tâm đêm qua đã lên nhầm giường của ai, càng không còn tâm trí để cảm nhận cơn đau nhức toàn thân, cô phải vội đến sân bay để gặp người đàn ông mà mình đã yêu ba năm.
“Bác tài, làm ơn chạy nhanh hơn được không?” La Thiên Nhã ngồi ở ghế sau, vẻ mặt sốt ruột, hai tay nắm hờ, chốc chốc lại xoa vào nhau. “Cô à, cô tưởng chỉ mình cô đang vội sao, tôi cũng đang vội đây, cô nhìn dòng xe trước mặt đi.” Bác tài đã không còn lạ gì tình trạng ùn tắc này, đối với những người gấp gáp như La Thiên Nhã, ông ta càng lười ứng phó bằng lời ngon ngọt.
La Thiên Nhã sốt ruột đến nỗi nơi giữa chân mày cũng nhăn lại, vừa định cầm điện thoại lên gọi cho đàn anh, trên màn hình chợt xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.
Là của đàn anh!
Cô không hề chần chừ mà mở ra xem, nhưng những dòng chữ trên đó lại giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim còn đang nóng trực của cô. “Ngơ ngẩn chờ em cả một đêm, anh đã suy nghĩ rất nhiều sự lựa chọn của em là đúng, hãy để chúng ta dừng bước tại đây, tạm biệt, Thiên Nhã.”
La Thiên Nhã bỗng thấy lạnh người. Học trưởng muốn họ không còn dính líu gì đến nhau, xóa bỏ mối quan hệ với cô để sang Mỹ du học sao?
Không phải như thế, đàn anh, cô đã đến nơi hẹn, chỉ là... chỉ là vào nhầm phòng. Nhưng một giây trước khi cô gọi cho anh, cô lại vô cùng sầu não mà bỏ điện thoại xuống. Gọi cho anh rồi, nên nói thế nào đây? Nói rằng thật ra cô đã đến nơi hẹn, nói rằng cô đã hạ quyết tâm sẽ không gả cho ai khác ngoài anh, nhưng lại hồ đồ đi nhầm phòng, lên nhầm giường của một người đàn ông xa lạ, giao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông mà cô còn chẳng biết tên, thậm chí ngay cả gương mặt cũng không nhìn rõ ư? Không, cô không thể, dù thế nào cô cũng không mở lời được. Nghĩ đến đây, nước mắt tràn mi, đàn anh của cô sẽ không quay về nữa, cô cũng không có cách nào ngăn anh lại, càng không còn mặt mũi để giải thích một chuyện hoang đường như thế.
Sân bay.
La Thiên Nhã dõi theo chiếc máy bay chở đàn anh bay thẳng lên trời xanh, sau cùng mất hút nơi vùng trời xa xôi. Khi nãy cô vẫn luôn đứng ở một góc mà anh không thấy để nhìn anh bước lên máy bay, anh cứ như vậy mà đi, mang theo cả tình yêu suốt ba năm của cô. La Thiên Nhã đưa tay quệt nước mắt, lúc này mới nhận ra những người xung quanh đều đang chỉ trỏ mình. Mỗi ngày sân bay đều phải trải qua những chuyện sinh li tử biệt, chẳng qua chỉ là khóc lóc thảm thiết thôi, có gì lạ đâu chứ. Lúc cô vào nhà vệ sinh thì mới mở to mắt hết mức nhìn mình trong gương.
Trời ạ! Cô đã bị bạo hành sao? Từ cổ cho đến trước ngực, toàn là dấu hôn làm người ta nhìn vào phải đỏ mặt nóng tại!
La Thiên Nhã như bị một gáo nước lạnh của ngày đông xối từ đầu xuống chân, kinh hoàng, lúng túng, xấu hổ, hối hận, đủ loại xúc cảm ập vào đầu.
Trận phong hoa tuyết nguyệt đêm qua làm người ta chỉ nghĩ thôi cũng ngượng ngùng không hẹn mà hiện ra trong đầu, cô chợt rùng mình. La Thiên Nhã ngỡ ngàng.
Người cô nhũn ra trên mặt đất, cảm giác như có hàng nghìn con ruồi đang bay quanh mình.
Một tháng sau.
“Cô La, chúc mừng cô đã mang thai! Em bé phát triển bình thường, cô phải dưỡng thai cho tốt nhé.” Bác sĩ khoa sản niềm nở nói với La Thiên Nhã. La Thiên Nhã nhận kết quả xét nghiệm từ tay bác sĩ, chỉ thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
Chỉ một đêm, mà cô đã mang thai rồi!
Người đàn ông kia mạnh đến vậy ư? Chỉ một đêm, mà cô “trúng thầu” sao!?
rn